Chương 3279
“Long Chí Minh của Khối tập đoàn Đế Phong, quà mừng: mười chín tỷ chín trăm tám mươi triệu tiền mặt.”
“Liễu Gia Bình của Khối tập đoàn Đế Phong, quà mừng: mười chín tỷ chín trăm tám mươi triệu tiền mặt.”
“Tưởng Hưng Thịnh của Khối tập đoàn Đế Phong, quà mừng: mười chín tỷ chín trăm tám mươi triệu tiền mặt.”
“Khối tập đoàn Đế Phong…”
“Long Tuấn Hạo, quà mừng: mười chín tỷ chín trăm tám mươi triệu tiền mặt.”
“Liễu Tông Trạch, quà mừng: mười chín tỷ chín trăm tám mươi triệu tiền mặt.”
“…”
Khối tập đoàn Đế Phong thành phố Hà Nội, dù sao cũng lấy buôn bán lập nghiệp, cho nên phần của cải này, so với vòng luẩn quẩn võ giả của thị trấn Biển Đông tự nhiên hùng hậu vô số lần.
Quà mừng lấy ra, cũng là xấp xỉ nghìn vạn lần.
Nghe thấy phần quà mừng này, vô số người đều khiếp sợ không thôi.
Đặc biệt là mạng lưới Diệp Thiên Long bên kia, từng cái từng cái có chút không lấy ra được.
Tuy nói bọn họ quyền thế ngập trời, nhưng là phần tiền này, thật sự không thể so sánh với Cao Phong bên kia.
“Nhà họ Lâm thành phố Đà Nẵng, quà mừng: hai mươi tỷ tiền mặt.”
“Hội Đông Chiểu thành phố Đà Nẵng, quà mừng: hai mươi tỷ tiền mặt.”
“Thành phố Đà Nẵng…”
“Dòng họ Mai, Mai Hoàng Thiên thành phố Đà Nẵng, quà mừng: hai trăm tỷ.”
Nghe đến đây, cả hội trường lần nữa chết lặng.
“Mẹ kiếp, hai trăm tỷ tiền mừng cưới?”
“Má ơi, đỉnh vậy! Cao Phong mặt mũi lớn như vậy?
“Xì! Hai trăm tỷ, mừng cưới hai trăm tỷ, con m* nó tôi đang mơ à?”
Cao Phong cũng khẽ nhíu mày, liếc nhìn Mai Hoàng Thiên.
Thứ quà mừng cưới này nọ, lễ thượng vãng lai, không để ý ít nhiều, có tương đối là được.
“Cậu Cao, cậu nhất định không được từ chối, đây cũng là ý của Quỳnh Như…”
Mai Hoàng Thiên không đợi Cao Phong mở miệng, chủ động lên tiếng giải thích trước.
Nghe Mai Hoàng Thiên nói vậy, Cao Phong khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Mai Quỳnh Như, sau tất cả cũng chỉ là một giấc mộng thời niên thiếu.
Tỉnh mộng rồi, thì cũng theo gió mà đi.
“Nhà họ Phạm ở thủ đô, quà mừng: hai trăm tỷ tiền mặt.”
“Nhà họ Lâm ở thủ đô, quà mừng: một trăm sáu mươi tỷ tiền mặt.”
“Dòng họ Gia Cát ở thủ đô, quà mừng: một trăm sáu mươi tỷ tiền mặt.”
“Nhà họ Lê ở thủ đô, quà mừng: một trăm sáu mươi tỷ tiền mặt.”
“Nhà họ Thương ở thủ đô, quà mừng: một trăm sáu mươi tỷ tiền mặt.”
“Khối liên minh thương mại Kiên Thành, cùng mừng: hai nghìn tỷ tiền mặt.”
“Anh Jason của Tập đoàn Hà Đô, quà mừng: hai nghìn tỷ tiền mặt.”
Sau khi thị trấn Biển Đông và thành phố Hà Nội, cùng với các vị đại lão nối tiếp đưa lên quà mừng, thủ đô bên này cũng không cam lòng yếu thế.
Một tờ lại một tờ chi phiếu không giới hạn, giống như bông hoa tuyết bình thường, đặt lên bàn lễ.
Một chồng một chồng chi phiếu, trực tiếp chất lên rất cao rất cao.
Vô số người kinh hãi không thôi, một hôn lễ hôm nay thôi, chỉ tiền mừng cưới, Cao Phong phải thu được trên hai mươi nghìn tỷ!
“Trời ạ, những người này, tất cả đều không coi tiền là tiền à?”
“Động một chút chính là một trăm sáu mươi tỷ đến trên hai trăm tỷ, lại còn hai nghìn tỷ, có cần thiết phải khủng bố thế không?”
“Có lẽ, trong lòng bọn họ, Cao Phong chỉ là một cái tên, căn bản không thể dùng tiền để so sánh!”
Dân bản địa bên ngoài thủ đô, đều trừng lớn ánh mắt, tiếng kinh hô phát ra từng trận.
“Nhà họ Diệp ở thủ đô, tặng của hồi môn cho cô Kim Tuyết Mai, con gái cưng nhà họ Diệp.”
“Một dãy biệt thự ở cao ốc Kinh Mậu, và một dãy căn hộ ở khu Phủ Hàn Uyển, quận Phủ Tinh.
“Một chiếc Lamborghini tổng tài, một chiếc Rolls-Royce ảo ảnh phiên bản kéo dài được đặt riêng.”