Rể Quý Rể Hiền

Chương 3277




Chương 3277

Hơn nữa, Diệp Thiên Long là một vị tướng ba sao, lại càng không dễ dàng rơi lệ.

Nhưng hôm nay, ông khó có thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Mười năm tư thế hào hùng, hai mươi năm miệt mài tìm kiếm, ngày ngày đêm đêm lo lắng nhớ nhung, cuối cùng vào ngày hôm nay, có thể coi là ông đã hoàn thành xong một tâm nguyện.

Dẫu cho ông không thể tìm được tung tích của mẹ ruột Kim Tuyết Mai, song ít nhất, ông đã tìm được Kim Tuyết Mai.

Đây là một khởi đầu tốt đẹp.

Mà lúc này, Cao Phong và Kim Tuyết Mai cũng rơi nước mắt.

Cao Phong bước từng bước, chậm rãi vén khăn che đầu của Kim Tuyết Mai lên, lộ ra dung nhan tuyệt sắc của Kim Tuyết Mai.

Giây phút này, rất nhiều người nín thở tại chỗ.

Bởi vì trong những người ngồi đây, có rất nhiều người là lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của Kim Tuyết Mai.

Một cái liếc mắt làm người kinh ngạc.

Làm sao mà ông trời lại thiên vị một cô gái như thế, mỗi một nét trên ngũ quan sao mà xinh đẹp động lòng người đến vậy.

Ngũ quan này kết hợp lại với nhau, càng làm tô điểm thêm gương mặt mềm mại ấy làm nó vô cùng hoàn mỹ.

Đến nỗi ngay cả người dẫn chương trình cũng nói lắp.

Anh đã làm MC cho hơn trăm buổi hôn lễ lớn nhỏ, cũng gặp qua biết bao cô dâu chú rể.

Chú rể đẹp trai hơn Cao Phong cũng có, nhưng không có một cô dâu nào có thể so sánh được với Kim Tuyết Mai.

Do Kim Tuyết Mai mang thai nên không có dùng nhiều đồ trang điểm, trên mặt cô chỉ thoa một ít phấn, tô thêm chút son.

Nếu nói đây là mặt mộc cũng không quá.

Nhưng, nó không gây ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp động lòng người của Kim Tuyết Mai.

Thậm chí, có nhiều người còn cho rằng dùng mỹ phẩm đắt tiền lên khuôn mặt của Kim Tuyết Mai là một hành động khinh nhờn đối với cô.

Khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của Kim Tuyết Mai vốn dĩ không cần dùng đến bất kỳ mỹ phẩm nào!

“Tuyết Mai.”

Cao Phong đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy gương mặt của Kim Tuyết Mai.

“Em đây.” Kim Tuyết Mai vẫn còn ngấn lệ, nhưng trên mặt tràn đầy niềm vui.

Giờ đây, cô nhớ lại những gì hai người cùng nhau trải qua, trong lòng bọn họ trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, ngũ vị tạp trần.

Sống ba năm ở Thành phố Hà Nội, tuy có gian nan, điều kiện không tốt nhưng có thể tính là bình yên, ổn định.

Sống ba tháng ở thị trấn Biển Đông, hai người nương tựa lẫn nhau, Kim Tuyết Mai dùng bờ vai yếu ớt của mình mang theo Cao Phong khi ấy có trí thông minh của trẻ con tám tuổi gian khổ kiếm sống.

Cô dùng thân thể mềm yếu của người phụ nữ để làm chiếc ô chống đỡ cho Cao Phong ba tháng.

Thậm chí, cô vì Cao Phong mà mang thai kết tinh tình yêu của hai người.

Trên đoạn đường họ đi, họ từ căm ghét lẫn nhau, đến không thể rời bỏ nhau, rồi cuối cùng là chung thủy không thay lòng.

Thời gian thay đổi, mỗi người bọn họ cũng thay đổi.

Cao Phong nhẹ nhàng nâng hai má Kim Tuyết Mai, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn chăm chú vào Kim Tuyết Mai.

“Lúc trước, khi còn ở thị trấn Biển Đông, em có hỏi anh một câu, liệu kết quả nào mới có thể xứng đáng với con đường khó khăn trắc trở, sống lang thang ở đầu đường xó chợ mà chúng ta đi qua.”

“Vậy hôm nay, anh sẽ trả lời cho em.”

“Từ đây cho đến tận cùng cuộc đời, mặc cho sông núi nghiền nát, quốc gia không có, em đều là duy nhất của anh.”

Chỉ một câu này thôi đã khiến cho nước mắt Kim Tuyết Mai vốn đã ngừng rơi giờ lại tuôn ra càng mãnh liệt hơn.

Tất cả mọi sự nỗ lực, tất cả mọi sự gian nan khổ cực, tất cả đều mang lại kết quả hoàn mỹ nhất.

Trong lòng Kim Tuyết Mai cảm động đến cực điểm.

“Chúng ta hãy dành một tràng pháo tay chúc phúc cho đôi uyên ương này.”

Người dẫn chương trình vừa nói xong, cả hội trường vỗ tay như sấm.