Rể Quý Rể Hiền

Chương 3240




Chương 3240

Nhưng cuối cùng vẫn có một ngày, đứa bé phải tự mình trưởng thành, thậm chí vượt qua cả cha mẹ.

Những chuyện sau này, anh phải tự mình đối mặt.

Một mình đón nhận mưa gió bão bùng, một mình vượt qua mọi sóng gió, chông gai.

Cao Phong lúc này cũng vậy.

Anh đã vượt qua cả Lâm Vạn Quân, vượt qua cả những kế hoạch mà ông cụ Cao dốc sức vạch ra trước đây.

“Ông, ông vẫn luôn nói, số mệnh đã định cậu Phong phải chịu khổ, giống như bèo dạt mây trôi, không biết nơi nào là nhà mình.”

“Lúc đó, tôi còn không hiểu nổi, nhưng hiện giờ tôi cảm thấy, cậu Phong đúng là quá khổ, tôi không đành lòng chút nào!”

Lâm Vạn Quân nói, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.

“Khụ khụ khụ…”

Cảm xúc bị kích động, Lâm Vạn Quân không ngừng ho khan.

Không kịp lấy khăn tay ra, chỉ có thể lấy bàn tay che lên miệng.

Mở lòng bàn tay ra, bên trong có một vệt máu đỏ.

“Ông Cao, có lẽ Vạn Quân cũng sắp phải đi theo ông rồi.”

“Bác sĩ ở hòn đảo phía bắc nói tôi không còn nhiều thời gian nữa, nếu như nằm trên giường bệnh thì có thể duy trì được một thời gian.”

“Chỉ là, tôi không yên tâm về cậu Phong, tôi tình nguyện dùng chút thời gian ít ỏi còn lại này để giúp đỡ cậu ấy.”

“Như vậy, sau khi tôi đi rồi, cậu ấy cũng sẽ không quá khó khăn…”

Lâm Vạn Quân nói tới đây, đột nhiên không khống chế được cảm xúc, ngồi gục xuống mặt đất khóc lớn lên.

Ông cụ Cao không chỉ là ông của Cao Phong mà còn là thầy của anh.

Từ khi ông cụ Cao ra đi, Lâm Vạn Quân trở thành trưởng bối duy nhất mà Cao Phong có thể dựa vào.

Cố gắng giữ đầu óc mình tỉnh táo, chính là để có thể đưa ra ý kiến tốt nhất cho Cao Phong.

Mà lúc này Lâm Vạn Quân không khỏi không nghĩ tới, sau khi ông ta ra đi, Cao Phong còn có thể dựa vào ai, anh có thể tin tưởng ai được đây?

Không có ai có thể tận tâm và trung thành với Cao Phong như Lâm Vạn Quân.

Lâm Vạn Quân khóc thút thít một lúc lâu mới dừng lại, chậm rãi lau nước mắt.

“Ông Cao, cậu Phong khổ quá.”

“Cậu ấy không chỉ phải đối mặt với nhiều khó khăn như vậy, mà còn rất nhiều chuyện, cậu ấy lại chẳng hay biết gì.”

“Tôi cảm thấy có một số chuyện nên nói cho cậu ấy rồi.”

“Đợi cậu ấy giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho cậu ấy biết!”

“Ông cảm thấy thế nào?”

Lâm Vạn Quân nói xong câu này, bình tĩnh nhìn ảnh chụp của ông cụ Cao, giống như đang chờ đợi câu trả lời từ ông cụ Cao vậy.

Thế nhưng một lúc lâu sau, từ đường vẫn yên lặng như cũ.

Lâm Vạn Quân bỗng nhiên bật cười, sau đó chậm rãi đứng lên, ổn định lại tâm trạng, xoay người đi ra bên ngoài.

“Ông Cao, tôi còn không biết mình có thể bảo vệ cậu ấy bao lâu nữa.”

“Nhưng ông yên tâm! Chỉ cần ngày nào tôi còn sống thì tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ cậu ấy.”

Giọng nói Lâm Vạn Quân ngày càng xa rồi dần dần biến mất.

Bác sĩ của nhà họ Cao ở hòn đảo phía Bắc phụ trách kiểm tra sức khỏe cho Lâm Vạn Quân.

Tám chữ dốc tâm dốc sức, đến chết mới thôi.

Dùng tám chữ này để biểu thị lòng trung thành của Lâm Vạn Quân đối với Cao Phong đúng là không còn gì hợp hơn.

Tằm xuân đến thác tơ vương mối

Ngọn nến thành tro lệ cạn dòng.

Lâm Vạn Quân cũng không biết mình có thể cháy sáng được bao lâu nữa.

Nhưng chỉ cần còn một ngọn lửa mỏng manh, ông ta cũng sẽ cố hết sức để soi sáng con đường phía trước cho Cao Phong.

Cho dù ánh sáng có vô cùng le lói.