Chương 3234
Cao Phong cũng nhìn Vũ Siêu không biết nói gì.
Vũ Siêu trông cũng có vẻ là một người thẳng thắn, sao ông ta có thể nói ra những lời như vậy?
Ông ta đánh anh, giúp thực lực của anh tăng lên?
Ông ta nghĩ hai tay của ông ta là tay của thần tiên sao?
“Mặc dù nghe có vẻ không đáng tin, nhưng đó thật sự là sự thật.”
“Bởi vì những chuyện này đáng ra nên để sư phụ của chiến binh làm, nhưng tôi không biết vì sao sư phụ của cậu không làm việc này.”
Câu nói đó của Vũ Siêu, Diệp Thiên Long và Kim Tuyết Mai nghe không hiểu gì.
Diệp Thiên Long mấp máy miệng, nhưng rồi cuối cùng vẫn không nói gì.
Dù sao những chuyện chiến binh này cũng không phải là thế mạnh của ông.
Mặc dù trong quân đội cũng có quyền cước gì đó nhưng dù sao nó cũng không nằm trong một nhóm nào cả.
“Chuyện gì cần sư phụ của tôi làm?” Cao Phong cau mày hỏi.
Ông cụ Diệp cũng mở to hai mắt, khuôn mặt tò mò chờ đợi.
“Đó chính là, chiến binh học võ đến một giai đoạn nhất định nào đó, sẽ phải tiến hành luyện tập toàn diện.”
“Cậu Phong, có phải trước đây cậu từng cảm thấy thực lực của cậu hình như đã đến một ngưỡng nào đó rồi không?”
“Cho dù cậu luyện tập thế nào cũng không có tiến bộ đúng không?” Vũ Siêu hỏi lại Cao Phong một câu.
Cao Phong nghe vậy thì ngây người ra suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu.
Đúng là anh có cảm giác như vậy.
Từ sau Đại hội võ lâm của thị trấn Biển Đông, Cao Phong cảm thấy khả năng chiến đấu của mình đã chạm đến một ngưỡng nào đó.”
Cho dù anh luyện tập thế nào thì hình như tố chất cơ thể cũng rất khó có thêm được tiến bộ.
Nhưng Cao Phong vẫn luôn bận rất nhiều chuyện nên cũng không để ý đến chuyện này lắm.
Bây giờ Vũ Siêu nói như vậy, Cao Phong vô cùng đồng tình.
“Đúng, đúng là như vậy nhưng rốt cuộc vậy là sao?”
Cao Phong cảm thấy rất tò mò, anh nghiêm túc hỏi Vũ Siêu.
“Đó là bởi vì khi chiến binh đến một độ tuổi nào đó, sự phát triển các phương diện trong cơ thể đã hoàn toàn hoàn thiện.”
“Sức chiến đấu cũng chạm đến một đỉnh cao nào đó, nói thẳng ra là chạm đến ngưỡng.”
“Lúc này cần phải luyện tập đàng hoàng thì mới có thể có được nhiều không gian phát triển hơn.”
Sắc mặt của Vũ Siêu rất nghiêm túc, ông ta giải thích cặn kẽ cho Cao Phong nghe.
Cao Phong cau mày suy nghĩ mấy giây rồi xua tay nói: “Những gì ông nói càng lúc càng ly kỳ khó hiểu, tôi nghe thấy có vẻ không đáng tin lắm.”
“Tôi biết văn hóa võ thuật của Việt Nam chúng ta có từ lâu đời, đúng là có rất nhiều chiến binh mạnh. Nhưng những người mà ông nói tôi thật sự chưa từng nghe tới.”
Không chỉ Cao Phong cảm thấy khó tin mà cả ông cụ Diệp, Diệp Thiên Long cũng khẽ gật đầu, cảm thấy những thứ này không thực tế lắm.
Cái gì mà chạm đến ngưỡng, có nhiều không gian phát triển hơn, thật sự là vô cùng khó tin.
“Tôi nói như vậy đúng là có chút huyền ảo.”
“Nhưng kiểu luyện tập đó trong Thiếu lâm tự gọi là Tôi thể, trong Võ đang gọi là Thăng hoa…”
Những lời Vũ Siêu nói ra khiến mấy người Cao Phong đều rơi vào im lặng.
Võ thuật của Thiếu lâm đương nhiên không ai không biết.
Tôi thể của Võ lâm cũng là chuyện mà ai cũng biết.
Vũ Siêu vừa nói như vậy khiến những chuyện tôi luyện chiến binh ông ta nói trước đây hình như không khó tiếp nhận như vậy nữa.
Cao Phong suy nghĩ khoảng nửa phút rồi mới từ từ lên tiếng. Anh hỏi: “Vậy nên lần trước ông đánh tôi một trăm cái là đang giúp tôi tôi luyện thân thể?”
Vũ Siêu khẽ gật đầu rồi nói: “Cậu nghĩ thử xem, ngày hôm đó tôi ra tay với cậu như thế nào?”
Cao Phong nghe xong ngẩn người ra, rồi vừa nghĩ vừa nói: “Hôm đó ông có vẻ ra tay rất mạnh không để cho đối phương có cơ hội trở tay.”
“Nhưng thực ra ông ra lực không mạnh, hơn nữa cơ thể tôi phải vận dụng công lực từ khắp mọi nơi trên người. Cánh tay, đùi, eo, hình như đều bị ông đánh trúng…”