Rể Quý Rể Hiền

Chương 3176




Chương 3176

“Tôi không muốn biết đúng sai của ân oán đời trước.”

“Nếu nhà họ Đặng đã quên rồi thì cũng coi như xong, nhưng các người hết lần này đến lần khác lại cứ muốn tự mình tìm đến cái chết.”

“Nếu đã vậy thì tôi sẽ tiễn nhà họ Đặng của ông lên đường sớm.”

Vừa nói xong, dao trong tay Cao Phong đã hạ xuống.

“Hừ!”

Con dao nặng mười mấy cân lóe sáng, xé ngang không khí, tức giận giơ lên hạ xuống chém xuống.

“Ai cho ông lá gan tát vợ của tôi hả?”

Một tiếng gào vang lên, lưỡi dao mạnh mẽ chém.

“Bộp! Răng rắc! Phựt!”

Trong nháy mắt, lưỡi dao sắc bén đã chém lên bàn tay phải của ông cụ họ Đặng.

Bốn ngón tay đồng loạt bị chặt đứt.

Trôi chảy giống như cắt mỡ trâu vậy.

Bốn ngón tay đột nhiên bị chặt đứt, trong nháy mắt máu tươi phun ra.

“A!”

Ông cụ họ Đặng đầu tiên là trợn to hai mắt, một giây sau đó thì gào lên một tiếng thảm thiết rung trời.

Giống như cảnh tượng giết lợn vậy.

Mười ngón tay liên kết với trái tim, sự đau đớn lúc này của ông cụ họ Đặng là rất lớn.

Nhưng nhớ lại những hành động ngang ngược của ông ta, không có ai sẽ thương xót cho ông ta cả.

“Hai mươi năm trước giết bố mẹ, hai mươi năm sau còn định giết cả con gái, thậm chí còn định phá bỏ đứa bé trong bụng người ta nữa.”

“Ông là kẻ táng tận lương tâm, vốn dĩ ông không nên tồn tại trên thế giới này.”

“Đây chính là gia tộc lớn luôn tự nhận nắm chặt quyền lực trong tay, bình thường luôn ức hiếp người khác, coi tính mạng con người như cỏ rác.”

“Ha ha, trong mắt bọn họ, một sinh mạng của những người thuộc tầng lớp thấp kém cũng không thể so sánh với một bộ quần áo quý giá trên người bọn họ sao?”

“Người bỉ ổi sẽ có trời thấy, thiện ác thì cuối cùng cũng có quả báo!”

Vô số người đang ồn ào tranh luận.

Không có một ai tỏ ra thương hại ông cụ họ Đặng cả.

Ngay cả ông cụ họ Diệp vốn có quan hệ không tệ với ông cụ họ Đặng, còn có cả những ông cụ của thế hệ trước, lúc này đều ngậm miệng không nói gì như nhau.

Bộ dạng bị đánh của Kim Tuyết Mai và những dấu chân trên người cô, bọn họ cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

Cao Phong với thận phận là chồng của Kim Tuyết Mai, đương nhiên sẽ đòi lại công bằng cho cô.

Ai ngăn cản thì chứng tỏ người đó đang muốn chết.

Cho nên không ai nói gì cả, họ chỉ yên lặng đứng nhìn.

“A! A! Tôi sai rồi, cậu Phong, xin cậu hãy tha cho tôi đi!”

Ông cụ họ Đặng một tay nắm lấy những ngón tay bị đứt, trong miệng không ngừng kêu lên những tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Cái đó thật sự khiến người nghe cảm thấy thương tâm, nghe đến rơi nước mắt.

“Hai mươi năm trước ông có từng nghĩ là sẽ tha cho mẹ của Tuyết Mai không?”

“Hôm nay ông lại có từng nghĩ đến vợ tôi đang mang thai không?”

Cao Phong lạnh lùng rít lên, giơ dao lên chém một nhát nữa.

“Hừ!”

Lại là một dao ở trên trời chém xuống.

Vừa nhanh vừa mạnh, không hề nể nang gì.

“Răng rắc!”

Một dao, khiến một bàn tay khác của ông cụ họ Đặng, từ chỗ ngón giữa đều chém thành hai nửa.

“Trời ơi!”

Trông thấy cảnh tượng này mọi người đều sợ hãi.

Máu tươi!

Rất nhiều máu!

Từ một ngón giữa, chia bàn tay thành hai nửa, kiểu đau đớn này còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với chặt hẳn cả bàn tay!