Rể Quý Rể Hiền

Chương 3104




Chương 3104

“Giữa chúng tôi còn một trận chiến nữa.”

“Chờ tôi khỏe lại rồi tôi sẽ trả cho ông.” Cao Phong và Vũ Siêu nhìn nhau vài giây, sau đó hai người nói với nhau những lời đầy ẩn ý rồi nhanh chóng lấy kiếm về.

“Được!” Vũ Siêu gật gật đầu, trực tiếp xoay người rời đi.

Có lẽ trừ hai người họ ra thì không một ai biết những lời nói đó nghĩa là gì.

Cao Phong chợt xoay người lại hít một hơi thật sâu, sau đó sải bước chân đi tới trước mặt ông cụ nhà họ Diệp.

Tất nhiên Vũ Siêu đã cố tình nương tay nên mới để lộ ra sơ hở.

Bấy giờ, Cao Phong chỉ có thể nhận lấy lòng tốt của Vũ Siêu.

Đối với một người lính mà nói, một khi Cao Phong lấy lại phong độ và bắt đầu lại một trận chiến khác với Vũ Siêu, thoải mái chiến một trận với ông ấy chính là lời cảm ơn tốt nhất.

Cao Phong đi tới vài bước lại dừng, anh vẫn thở hổn hển nhưng trong ánh mắt là sự kiên định và tin tưởng, vẻ mặt nghiêm túc đó khiến không ai dám khinh thường Cao Phong lúc này.

Cuối cùng, Cao Phong đi tới bên cạnh ông cụ nhà họ Diệp.

Ông cụ nhà họ Diệp vẫn híp mắt nhìn cả cuộc hành trình, bình tĩnh đối diện với Cao Phong như thế.

Vẻ mặt của ông tôi chẳng có gì thay đổi.

Như thể không cần biết Cao Phong thắng lợi hay thất bại vì dù thế nào nó cũng không thể ảnh hưởng đến ông ấy.

“Phập!” Thanh kiếm trong tay Cao Phong cắm phập xuống đất.

Tiếng gió gào thét thổi bay chiếc áo khoác đen trên người anh, cứ phất phơ không ngừng.

Nó như chiếc áo giáp đen tuyền, bấy giờ đã rách bươm như giẻ lau nhà, trông cực kì thê thảm.

Thế nhưng dù dáng vẻ đó có thể thảm đến mức nào thì cũng không thể thay đổi việc anh là người thắng.

Bấy giờ, anh đã dùng vẻ mặt của người thắng để đối mặt với nhà họ Diệp ở thủ đô, đối mặt với ông cụ nhà họ Diệp.

Cao Phong chống thanh kiếm xuống đất, áo dài phất phơ trong gió, hai mắt trừng ông cụ nhà họ Diệp.

“Đến lúc nhà họ Diệp thực hiện vụ cá cược đó rồi!”

Cao Phong cắn răng lên tiếng, khí thế mạnh mẽ.

“Nhà họ Diệp, thực hiện cá cược!”

“Nhà họ Diệp, thực hiện cá cược!”

“Nhà họ Diệp, thực hiện cá cược!”

Chẳng mấy chốc, hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo cùng hò reo thanh tiếng.

Sau đó, khối tập đoàn Đế Phong, các binh lính và người luyện võ của thị trấn Biển Đông cùng với những người Cao Phong mang đến cùng nhau hô to nhưng lời đó.

Thậm chí cả đội chiến sĩ hơn tám ngàn người phương xa cũng kiềm lòng không đặng muốn lên tiếng hò hét nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nhà họ Diệp, thực hiện cá cược!

Sáu chữ đó cứ liên tục vang lên từ miệng mọi người.

Thoạt đầu vẫn hơi loạn nhưng sau đó thì mọi người dẫn bắt nhịp với nhau, tiếng hò hét vang đến tận trời cao.

Nó có cường độ cực lớn và khí thế vô bờ bên khiến từ trên xuống dưới nhà họ Diệp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Ban đầu vụ cá cược của ông cụ nhà họ Diệp là chỉ cần Cao Phong có thể mở một đường máu đi tới ngang nhiên đứng trước mặt ông tôi thì ông tôi sẽ nói cho Cao Phong tin tức của Kim Tuyết Mai.

Sau đó ông cụ nhà họ Diệp lại tăng tiền đặt cược lên, nếu như Cao Phong thất bại thì phải mang cả nhà họ Cao cúi đầu với nhà họ Diệp.

Nếu như Cao Phong thắng thì từ nay về sau, nhà họ Diệp ở thủ đô sẽ là tay chân của nhà họ Cao.

Tiền đặt cược của hai hai là thứ mọi người xung quanh nghe rõ mồn một.

Bây giờ dù ông cụ nhà họ Diệp muốn chơi xấu thì chắc chắn sẽ không dám làm trước mặt bao nhiêu người ở đây.

Cao Phong vẫn đứng thẳng đầy ngạo nghễ, không lùi nửa bước, đối diện với ông cụ nhà họ Diệp.

“Kim Tuyết Mai vợ tôi đang ở đâu?” Cao Phong trầm giọng đặt câu hỏi với ông cụ nhà họ Diệp.

Việc nhà họ Diệp cúi đầu và chấp nhận làm việc cho nhà họ Cao thì anh không quan tâm lắm.

Anh chỉ muốn biết được Kim Tuyết Mai đang ở nơi nào.

Ông cụ nhà họ Diệp nhìn thẳng vào mắt Cao Phong, miệng mấp máy mãi vẫn không nói nên lời.

“Ở đâu?” Hai mắt Cao Phong trở nên lạnh lẽo, cắn răng hỏi.