Chương 3088
Khoảnh khắc anh vừa mới ngồi xổm xuống thì một tên thanh niên đằng sau đã vung kiếm lên lướt ngang, nhanh chóng lướt qua đầu Cao Phong.
Lúc nãy nếu như Cao Phong trễ thêm một giây nữa thì chắc đã bị chém cho một nhát đầu rơi máu chảy.
“Bốp!” Cao Phong nắm chặt chuôi kiếm, sau đó không kịp đứng dậy nên anh lấy chân trái làm trụ, ngồi xổm xuống xoay vòng ba trăm sáu mươi độ.
“Soạt soạt soạt!”
“Phụt phụt phụt!”
Thanh kiếm quét ngang, nhanh chóng chém trúng năm, sáu người.
“A!”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên, năm sáu tên thanh niên mặc đồ đen ôm đầu gối ngã xuống đất kêu đau.
Cao Phong chẳng thèm quan tâm đến hình tượng làm gì nữa, tranh thủ cơ hội này để kéo dãn khoảng cách với những người đó,
“Phịch!” Sau khi cách xa khỏi những người đó bảy tám mét thì cơ thể Cao Phong không còn sức, khuỵu hai gối quỳ rạp xuống đất.
“Anh Phong!” Long Tuấn Hạo hét lớn, trán nổi đầy gân xanh, trong mắt là sự tức giận.
Liễu Tông Trạch ôm chặt lấy eo Long Tuấn Hạo để ngăn không cho Long Tuấn Hạo đi về phía đó.
“Cái định mệnh lão Trạch, anh buông tôi ra!”
“Nếu không có anh Phong cứu thì Long Tuấn Hạo này đã chết trên núi Bồng Thiên rồi.”
“Anh ấy là người cho tôi cái mạng này, mạng của cha tôi cũng do anh ấy cho! Tôi không sợ bị giết chết, tôi muốn chiến đấu cùng anh ấy đến cùng.”
Long Tuấn Hạo chửi ầm lên, không ngừng giãy dụa.
“Con mẹ nó cậu điên rồi hả? Cậu chạy qua đó giúp anh Phong tức là đang phá ngang việc đánh cược của anh ấy với ông cụ nhà họ Diệp!”
“Như vậy thì sẽ mãi không thể tìm thấy chị dâu Tuyết Mai đó cậu có hiểu không? Hả?” Liễu Tông Trạch cũng là hét lớn một tiếng.
Nghe đến đó thì cuối cùng Long Tuấn Hạo cũng thôi không xúc động nữa, dẫn bình tĩnh lại.
“A!”
Long Tuấn Hạo quay đầu sang hướng khác, hoàn toàn không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó nữa.
Thật ra giờ phút này cũng có rất nhiều người đã nhắm hai mắt lại, không đành lòng tiếp tục nhìn.
Cao Phong quỳ rạp xuống đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm những người còn lại.
Đôi mắt lạnh lẽo như băng, chẳng khác gì ánh mắt loài rắn độc khiến con người bất giác cảm thấy sợ hãi.
“Phù!” Từng hơi thở nặng nhọc.
Mệt!
Thật sự là mệt chết đi được!
Nếu như không tự trải qua cảm giác cùng hết cạn thể lực này thì hoàn toàn không cách nào miêu tả lại cho người ngác bằng ngôn từ.
Tình trạng kiệt sức, thậm chí anh chỉ muốn nằm xuống đất ngủ một giấc luôn cho xong.
Nhưng anh biết mình không thể.
Sống chết của Kim Tuyết Mai vẫn chưa rõ thì làm sao anh có thể ngã xuống bây giờ được?
Tay phải Cao Phong cầm thanh đao và chống xuống đất để trụ lại.
Bấy giờ, vì thể lực của anh đã hao tổn quá nhiều nên còn không thể nắm vững cả chuôi kiếm.
Nếu không lúc nãy đã không bị thanh niên kia làm cây kiếm rời khỏi tay.
Tay trái anh chậm rãi giơ lên nắm lấy vạt áo gió đen rồi đột nhiên dùng sức.
“Xoẹt!”
Vạt áo gió nhanh chóng bị Cao Phong xé ra một cái thật dài màu đen mảnh vải.
Mảnh vải đen đó cũng bị máu tươi nhuộm đẫm.
Hai mắt Cao Phong vẫn nhìn những kẻ bảo vệ nhà họ Diệp như thế, anh chậm chạp đặt miếng vải lên tay phải.
“Phù! Phù!” Cao Phong thở hắt ra hai hơi, dùng răng nanh cắn một góc mảnh vải và tay trái liên tục quấn quanh.
Diệp gia hộ vệ, chậm rãi đem mảnh vải, khoát lên tay phải chưởng mặt trên.
Chẳng mấy chốc mảnh vải đen đó đó đã quấn chặt tay Cao Phong và chuôi kiếm lại với nhau thật chặt.
Hết vòng này đến vòng khác, quấn thật chặt.
Cuối cùng, Cao Phong dùng răng để buộc nó lại.