Rể Quý Rể Hiền

Chương 3053




Chương 3053

Bất kể là ai, đối mặt với khí thế mạnh mẽ mà Cao Phong toát ra lúc này, thì cũng sẽ không thể giữ được bình tĩnh!

“Nói hay là không nói?” Cao Phong chậm rãi duỗi tay ra.

“Anh Phong, của anh này.”

Long Tuấn Hạo không nói một lời nào cả, chỉ đưa con dao thép dài năm thước dính máu vào tay Cao Phong.

Lưỡi dao sáng chói mà lạnh băng, sau khi bị ánh mặt trời khúc xạ, nó càng mang thêm sự lạnh lẽo đáng sợ hơn, chiếu thẳng vào trong mắt Tào Lập Tin.

“Tôi, cậu muốn hỏi cái gì, tôi nói, tôi nói…” Tào Lập Tin run lẩy bẩy, lẩm bẩm nói.

“Vợ tôi, Kim Tuyết Mai, đang ở đâu?” Cao Phong hỏi.

“Tôi không biết, tôi thật sự không biết chuyện này.” Tào Lập Tin trả lời không chút do dự, ánh mắt của ông ta cũng rất nghiêm túc.

Cao Phong và Tào Lập Tin bình tĩnh nhìn nhau trong vài giây.

Anh có thể thấy rằng lời mà Tào Lập Tin nói là sự thật, ông ta không hề nói dối.

Hơn nữa, Cao Phong cũng hiểu rằng với năng lực của Tào Lập Tin, ông ta đương nhiên không thể điều động những người mặc quần áo ngụy trang đó được.

“Vậy thì ông biết cái gì?”

“Tôi không hề liên quan gì tới chuyện này, cho dù là một chút cũng không.”

“Hãy nhớ rằng, cơ hội của ông, chỉ có đúng một lần.”

Cao Phong vừa nhàn nhạt hỏi vừa từ từ chạm vào lưỡi dao sắc bén.

Sắc mặt của Tào Lập Tin càng trở nên tái mét hơn.

Kể cả ông cụ nhà họ Phạm lẫn tất cả người nhà họ Phạm lúc này cũng đều sợ hãi không dám nói.

Xong rồi!

Nếu Tào Lập Tin thực sự có liên quan đến sự việc này, thì nhà họ Phạm cũng khó tránh được trách nhiệm.

Xét cho cùng thì Tào Lập Tin cũng là người nhà họ Phạm!

“Mẹ kiếp! Nói hay không nói!”

Long Tuấn Hạo nghiến răng, cầm luôn súng tiểu liên lên nhắm ngay vào đầu Tào Lập Tin.

“Tôi nói, tôi nói!” Tào Lập Tin vô cùng hoảng loạn.

“Tôi, tôi không, tôi chỉ kể thân phận của cô Kim Tuyết Mai cho…”

“Nói cho, ông cụ nhà họ Diệp…”

Vào thời khắc sinh tử như thế này, Tào Lập Tin căn bản cũng không dám che giấu, đành phải nói ra sự thật luôn.

Nghe đến đây, ai ai cũng bàng hoàng.

Ông cụ nhà họ Phạm đột nhiên mở to mắt, tiếp theo sau đó là một hơi thở dài.

Là người ở thế hệ lớn tuổi, có những điều lớp trẻ không biết nhưng ông cụ nhà họ Phạm lại rất rõ.

Tào Lập Tin làm như thế tương đương với việc đẩy Kim Tuyết Mai vào đống lửa.

Vì vậy, cho dù Tào Lập Tin không phải là người trực tiếp bắt Kim Tuyết Mai đi, nhưng ông ta cũng là người tạo ra cơ hội cho người khác làm chuyện thế nên ông ta cũng khó tránh tội vạ.

“Mẹ kiếp, ông thật sự liên quan tới chuyện này, ông muốn hại chết tôi hay sao!”

“Khốn kiếp nhà ông, định hại chết người nhà họ Phạm sao?”

Phạm An Quốc sững sờ hơn chục giây, sau đó chạy như điên đến tát Tào Lập Tin mấy cái.

“Bốp!”

“Soạt!”

Đây là lần đầu tiên Phạm An Quốc cất tiếng chửi thề trước mặt nhiều người như vậy, nhưng căn bản ông ta không quan tâm đến quá nhiều thứ vào lúc này.

Ông ta thật muốn dùng dao băm vằm Tào Lập Tin thành nhiều mảnh, để giải tỏa lòng căm thù của ông ta lúc này.

“Ông chủ, tôi sai rồi, tôi không nên bị ma quỷ làm mờ mắt, tôi sai rồi…”

Tào Lập Tin đã bị đánh đập đến mức phải cầu xin tha mạng một cách khổ sở, nhưng dường như Phạm An Quốc nổi điên mất rồi. Ông ta không hề quan tâm đến hình ảnh của chính mình nữa và không ngừng ra tay với Tào Lập Tin.

Tất cả sự ngột ngạt mà Cao Phong kìm nén trước đó đều bị trút lên người Tào Lập Tin.

Cao Phong chậm rãi đứng thẳng lên và não anh đang nhanh chóng suy tính một cái gì đó.

Tào Lập Tin nói rằng ông ta đã kể với ông cụ nhà họ Diệp về thân phận của Kim Tuyết Mai.