Rể Quý Rể Hiền

Chương 3038




Chương 3038

Ngày đó Cao Phong tấn công thành phố Đà Nẵng, Diệp Thiên Long cũng đã từng dùng phương thức này đem ông cụ Nhà họ Diệp lại.

Có thể ông ta không thể ngờ rằng phong thủy luôn quay vòng, hiện tại ông cụ Diệp lại dùng phương thức này trên đầu của Diệp Thiên Long.

Ông cụ nhà họ Diệp không có trả lời mà chỉ cười nhẹ.

Mà người chiến binh tên là Vũ Siêu kia lại không nói hai lời mà đóng cửa, trực tiếp chặn ở đó.

Rất nhiều người, một bên một người nam đứng đó.

Nếu đổi lại là lúc trước, có người dám ngăn cản bước chân của Diệp Thiên Long, Trọng Dương Bình chắc chắn sẽ không nói hai lời mà cầm vũ khí ra nói chuyện.

Nhưng đối mặt với tên Vũ Siêu này, Trọng Dương Bình hơi do dự.

Dù sao thì thực lực của Vũ Siêu cũng không tầm thường, ngay từ đầu cũng đã khó mà khuất phục ông ta.

Mà ông ta lại là cận vệ bên người của ông cụ nhà họ Diệp, nên chắc chắn không thể tùy ý giết chết được.

“Hôm nay, cha con chúng ta hãy đánh cược một ván.”

“Cha nói thằng nhóc đó không thể làm gì được nhà họ Diệp, anh lại nói thằng nhóc đó có thể khiến nhà họ Diệp khuấy động mưa gió.”

“Vậy chúng ta liền đánh cược xem, ai cũng không nhúng tay vào, nhìn xem kết quả của cậu ta có thể ở Việt Nam làm nên sóng gió gì.”

“Cho dù thắng hay thua, bất kể chết hay sống, chúng ta cũng không nhúng tay vào, anh thấy như thế nào?”

Trong ánh mắt của ông cụ nhà họ Diệp tràn đầy ý cười.

Nghe đến chỗ này, vẻ mặt của Diệp Thiên Long có chút dịu đi.

“Cha chắc chắn, một chút cũng không nhúng tay vào sao?” Diệp Thiên Long lạnh lùng hỏi.

Nếu như ông cụ nhà họ Diệp không gia nhập vào chuyện này, đối với Cao Phong mà nói chắc chắn là một chuyện tốt.

Cho nên, lúc này Diệp Thiên Phong cũng hơi do dự.

“Hôm nay, bốn người chúng ta ở nơi này, ai cũng không được phép liên lạc bên ngoài.”

Ông cụ nhà họ Diệp không nói hai lời liền lấy điện thoại di động ra, tắt máy tại chỗ rồi để trên bàn.

Khí thế vô cùng mạnh mang sự áp lực sâu.

Diệp Thiên Long nhìn mấy giây, nhẹ giọng nói: “Tình hình bên thành phố Hà Nội, con còn chưa biết, bây giờ con hỏi một chút.”

“Vậy cha có thể tùy thời tiến hành truy sát đối với thằng nhóc đó.”

Ông cụ nhà họ Diệp không thèm để ý chút nào, đưa tay lên cầm điện thoại di động.

Giống như hai người họ là một đôi vậy, ông không động tôi cũng không động, nếu ông động thì tôi cũng động theo luôn.

Bầu không khí lại rơi vào trạng thái bế tắc.

Diệp Thiên Long do dự.

Mặc dù đã quyết định sẽ để cho một mình Cao Phong đánh một trận.

Nhưng chuyện đến rồi, ông ta lại có chút lo lắng.

“Trung Tướng Long, đây là cách thích hợp nhất.”

“Nếu ông tin tưởng cậu ta, hãy để cậu ta một mình, cứ thử đi.”

Sĩ quan Bình bước tới, nhẹ giọng nói bên tai Trung Tướng Long.

Trong tướng Long do dự một lúc lâu, sau đó mới khẽ gật đầu.

Chỉ khi hắn không ra tay trợ giúp Cao Phong mới tạo cho Cao Phong một cơ hội để chứng minh bản thân.

Nếu có thể ngăn ông cụ Diệp ra tay, thì sẽ giúp cho Cao Phong tránh được rất nhiều trở ngại.

Tính ra, lần giao dịch này cũng có giá trị.

Điều duy nhất khiến tướng Long không an tâm, liệu Cao Phong có thể mang đến cho ông ta niềm kinh ngạc nào không.

“Con từng có mười năm chém giết nơi chiến trường, xuất ngũ vẫn chưa bao lâu, vậy mà lá gan đã bị mài mòn rồi ư?”

“Con, giờ dám hay là không dám?” Ông cụ Diệp thản nhiên hỏi.

“Cha!”

Trung Tướng Long không nói hai lời, trực tiếp tắt điện thoại di động, ném lên mặt bàn.

“Con có gì mà không dám?”

“Cậu ấy, cho tới bây giờ chưa từng làm ta thất vọng.”