Rể Quý Rể Hiền

Chương 3037




Chương 3037

“Toàn bộ người Việt Nam vẫn sẽ cảm thấy rằng không có nhà họ Diệp, cậu ấy vẫn như cũ cái gì cũng không làm được, thậm chí là ông cụ cũng sẽ nghĩ như vậy.”

“Cho nên, lần này dù có một chút thì chúng ta cũng không nhúng tay vào, để cho ông cụ nhà họ Diệp nhìn thấy cũng để cho tất cả mọi người nhìn thấy, cuối cùng cậu ấy là cái gì.”

Mắt của Diệp Thiên Long híp lại, trong lòng tỏa ra sự ung dung.

Để cho Cao Phong đi một mình có lẽ sẽ rất khó, nhưng đây là phương thức vừa khắc nghiệt cũng vừa đơn nhất để cho anh có thể chúng minh mình.

“Nhưng mà…không có sự giúp đỡ của ông, cậu ấy có thể làm được không?” Trọng Dương Bình có chút không yên tâm.

“Cậu ấy có thể làm được!” Lúc này Diệp Thiên Long mở miệng: “Tôi tin tưởng cậu ấy có thể làm được!”

“Bây giờ cậu ấy có năng lực, ai cũng không thể coi thường được.”

“Hơn nữa… nếu như cậu ấy không thể dựa vào chính bản thân mình để hoàn thành mục tiêu, vậy điều đó cũng nói rõ cậu ấy đúng là không được cũng không thể trách người khác.”

“Cho nên, buông tay đi! Chuyện này, chúng ta không nhúng tay vào!”

“Xem kĩ cậu ấy nói không chừng cậu ấy còn có thể một bước mà hoàn thành.”

Chuyện này kết quả sẽ phát triển đến mức độ nào, ngay cả Diệp Thiên Long cũng không dám suy đoán bừa.

Ông ta chỉ biết là ngày hôm nay Cao Phong thật sự sẽ phải tới Thủ Đô.

Hơn nữa chắc chắn sẽ không phải là một thân một mình.

“Tôi luôn luôn không muốn nhúng tay vào nhiều như vậy, vì sợ tạo nên cục diện này.”

“Nhưng sau tất cả thì lại khiến người cảm thấy cậu ta chẳng là gì khi rời xa chúng ta.”

“Thôi được! Có lẽ cậu ta cần một cơ hội như vậy để chứng minh bản thân mình.”

Diệp Thiên Long đứng một mình ở cửa sổ, mắt hơi híp lại yên lặng tự nói.

Hôm nay cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa, ông ta cũng sẽ không định nhúng tay vào.

Toàn bộ đều để một mình Cao Phong gánh vác.

Nếu có thể gánh thì là có thể sống.

Nếu không gánh nổi thì là bỏ mình.

“Hơn mười năm cuộc đời chinh chiến, tôi đã nhìn qua biết bao nhiêu người, không có người nào có thể khiến tôi coi trọng như vậy, trừ cậu ấy.”

“Cho nên tôi tin tưởng, cậu ấy sẽ không khiến tôi thất vọng.” Diệp Thiên Long suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng dập tàn thuốc.

Trọng Dương Bình nặng nề gật đầu, sau đó nói: “Trung tướng Long, Cao Phong nổi điên chắc chắn là có nguyên nhân, nói không chừng có liên quan đến chuyện của cô chủ, tôi đi hỏi thăm một chút.”

“Đi nhanh đi!” Diệp Thiên Long không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

“Đi đâu?”

Đúng lúc ấy, có người đẩy cửa phòng ra.

Ông cụ nhà họ Diệp tay cầm gậy đi theo phía sau Vũ Siêu, bước vào.

Trong nháy mắt, không khí trong phòng như dừng lại.

Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên ông cụ nhà họ Diệp tự mình tới phòng của Diệp Thiên Long.

Hai người Diệp Thiên Long cùng Trọng Dương Bình đều phát ngốc.

Thậm chí ngay cả khi chuông điện thoại của Trọng Dương Bình vừa reo lên, ông ta liền vội vàng tắt máy, không dám tùy nghe điện thoại trước mặt ông cụ nhà họ Diệp.

“Cha?” Diệp Thiên Long nhỏ giọng lên tiếng chào.

Cho dù nói thế nào đi nữa, ông cụ nhà họ Diệp vẫn là cha của ông ta nên phần lễ phép này đương nhiên không thể thiếu.

“Con đối với thằng nhóc Cao Phong đó, dường như tự tin rất lớn nhỉ?”

“Nếu đã tốt như vậy thì hôm nay cha cũng muốn nhìn xem, không có nhà họ Diệp giúp đỡ, thì nó có thể làm ra được sóng gió gì.”

Ông cụ nhà họ Diệp lạnh lùng mở miệng sau đó trực tiệp ngồi vào ghế.

“Cha có ý gì?” Diệp Thiên Long khẽ nhíu mày.

“Hôm nay con cứ đợi ở chỗ này, không được phép nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.”

“Sau đó để cha nhìn xem thằng nhóc đó rốt cuộc sẽ tồn tại ra dạng gì, cũng để cha nhìn xem, con lấy tự tin như thế ở chỗ nào.”

Ông cụ nhà họ Diệp nói vài ba lời đã giải thích rõ ràng.

“Cha muốn giam lỏng con?” Vẻ mặt của Diệp Thanh Long tối xuống.