Rể Quý Rể Hiền

Chương 3031




Chương 3031

Diệp Thiên Long điềm tĩnh, trực tiếp đá tung cánh cửa ra.

“Gia chủ Diệp, xin ông hãy tự trọng.”

Người võ sĩ trung niên này không nói nửa lời, chặn ở trước mặt.

“Cút ra cho tôi!”

Trọng Dương Bình phẫn nộ chửi một câu, tay kia cầm một món vũ khí, trực tiếp chém lên đỉnh đầu của người võ sĩ trung niên kia.

“Sĩ quan Bình, tôi đã có dự tính hết rồi, tôi sẽ hạ được ông trước khi ông cài cò súng.”

“Ông cụ Diệp ở trong vườn, không được đụng đến súng đạn, hi vọng ông có thể hiểu.”

Bị đầu súng đen chỉ thẳng vào đầu, võ sĩ trung niên nét mặt vẫn không đổi, điềm tĩnh nói.

“Ta sẽ cho mi cút đi!!”

Trọng Dương Bình cắn răng, thò tay sờ lấy cò súng.

Võ sĩ trung niên ánh mắt sắc lạnh, bất thình lình uốn người, linh hoạt giống như một con rắn.

“Bùm! Soạt!”

Không đợi Trọng Dương Bình kịp phản ứng trở lại, võ sĩ trung niên đã ra tay tốc độ hết sức nhanh.

Nắm đấm nhanh như chớp, một quyền trúng vũ khí trong tay của Trọng Dương Bình, làm cho vũ khí bay xa vài mét.

Trọng Dương Bình lạnh nhạt hừ một tiếng, cũng là để vận hành sức lực, một nắm đấm quét sạch.

Ông ta nói thế nào thì cũng là người được rèn luyện trong bộ đội, cho dù là thể lực hay là tố chất chiến đấu, thì người thường cũng khó có thể so sánh được.

Cho dù là người quân nhân đã rời ngũ, trước mặt Trọng Dương Bình, ông ta cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại mười người.

Nhưng mà, Trọng Dương Bình rất nhanh đã phát hiện ra, lúc đối mặt với người võ sĩ trung niên này, với chút sức lực của ông ta, lại không thể nào phát huy ra được.

Thậm chí, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Chỉ thấy Trọng Dương Bình vừa tóm lấy tay, còn chưa kịp ra đòn, trong phút chốc đã bị võ sĩ trung niên kia phản kích, trực tiếp đánh lên đôi vai.

“Rặc rặc!”

Âm thanh của tiếng vỡ, cánh tay của Trọng Dương Bình lúc đó rất đau.

Một chiêu, bại trận!

“Hừ!”

Trọng Dương Bình trút một hơi dài, liên tiếp lùi lại mấy bước.

Cánh tay phải lúc này bị kéo xuống dưới, cảm giác giống như bị mũi tiêm đâm vào vậy, khiến ông ta đau nhói khó có thể chịu đựng.

Diệp Thiên Long hơi hơi nhắm mắt, lần đầu tiên được quan sát kĩ càng, một loạt hành động của người võ sĩ trung niên.

Đối với những người đã từng rèn luyện trên chiến trường mà nói, thực ra càng tôn thờ, đó chính là vũ khí nóng trong tay.

Nhưng mà Diệp Thiên Long cũng không phải loại người chỉ biết ngồi xem, ông ta biết rằng trên đời này, thực ra có cao thủ võ thuật thực sự.

Ở Việt Nam có rất nhiều môn phái võ thuật, như phái Việt Nam kungfu, Nam Hồng Sơn, Thiên Môn Đạo,…

Đây đều là những văn hóa võ thuật được cả nước Việt Nam công nhận.

Nhưng Diệp Thiên Long không nghĩ tới, người võ sĩ bên cạnh ông cụ Diệp, thực lực lại mạnh như vậy.

Thời kì đỉnh cao của Trọng Dương Bình, đã từng cô độc một mình, một mình hạ gục hơn hai mươi tráng sĩ thân hình vạm vỡ.

Sức lực và tốc độ phản ứng, tương đương thượng thừa của thượng thừa.

Nhưng khi ở trước mặt võ sĩ trung niên này, lại ngay cả một chiêu cũng không thể chống được, thật khiến người khác kinh ngạc.

“Lần này, tôi chỉ đánh ông bị trật khớp.”

Võ sĩ trung niên từ từ thu tay về, đứng ngạo nghễ trước cửa hậu viên, điềm tĩnh nói.

Chỉ một người như thế đứng chặn ở cửa vườn, những ai cũng không bước nửa chân vào được.

Diệp Thiên Long mắt từ từ ánh lên sự lạnh lẽo, sau đó cũng hướng về phía trước rồi đi ra.

Đến với sự uy hiếp đe dọa của vị võ sĩ này, Diệp Thiên Long càng không quan tâm.

“Gia chủ Diệp, xin ông tự trọng.”

Võ sĩ trung niên vẫn không nhượng bộ, vẫn chặn ở trước cửa.