Rể Quý Rể Hiền

Chương 3022




Chương 3022

Miễn là người thành phố Hà Nội này, vậy thì chạy không thoát được.

Với thực lực hiện nay của Cao Phong, muốn điều tra một người ở đất Hà Nội, đều có thể tìm ra thông tin của mười tám đời tổ tiên nhà hắn.

Khi đám thanh niên áo đen rời đi, Cao Phong từ từ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ cầm một điếu thuốc trong tay.

Lúc này, đã gần bảy giờ sáng rồi.

Mặt trời dần dần mọc lên, đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng và nắng ấm áp.

Cao Phong mắt thu hẹp lại, nhìn những hình ảnh bận rộn dưới núi Bồng Thiên

Không còn nghi ngờ gì, người của đối phương, chắc chắn là người ở trên.

Hơn nữa, rất có khả năng, có lẽ là người từ Thủ Đô đến.

Mà Thủ Đô bên kia, còn ai có thể làm ra được điều này, Cao Phong không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết.

Tại thời điểm này, anh cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều như vậy.

Một khắc không thấy Kim Tuyết Mai, trái tim của anh, không có cách nào có thể bình tĩnh được.

“Alo, gia chủ Thương.”

Cao Phong duỗi tay gọi một cuộc điện thoại, gọi điện thoại cho người ở Thủ Đô bên kia.

“Anh Phong, chúng tôi đã bắt đầu xuất phát rồi, toàn bộ quá trình đều tăng tốc độ, rất nhanh là đến đến nơi rồi.”

“Nhất định phải chờ chúng tôi!” Bên kia điện thoại, truyền đến tiếng nói của Thương Hồng Thành.

“Không cần đến nữa.” Giọng Cao Phong trầm khàn đáp.

“Hả?” Thương Hồng Thành ngây ra một chút, có một chút thắc mắc.

“Có gì bất thường ở phía Thủ Đô bên kia không?” Cao Phong hút một hơi thuốc, để cho tâm trạng bình tĩnh lại và nói.

“Động tĩnh bất thường sao? Không có.”

“Sao thế anh Phong, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thương Hồng Thành cảm thấy có gì đó không ổn.

Cao Phong trầm lặng trong hai giây, sau đó nói: “Hãy tập hợp tất cả thành viên của khu phố thương mại, ở đó chờ lệnh, chờ tôi đến.”

“Tôi sẽ vào Thủ Đô.”

Nói xong, Cao Phong liền cúp điện thoại.

Cao Phong cất điện thoại quay người bước vào nhà, lúc bước ra trên người anh đã khoác sẵn chiếc áo khoác da màu đen.

Chiếc áo khoác bằng da sẫm màu, giống như một chiếc áo giáp màu đen, càng tăng thêm phần sát khí cho anh.

Cùng với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Cao Phong, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí trong người anh.

Lúc này Cao Phong vẫn đang cầm trong tay một cái chậu nhỏ màu vàng.

Cái chậu nhỏ bằng vàng này do sư thầy Thanh Viễn tặng cho anh lúc anh còn ở chùa Vô Danh.

Sư thầy tặng chiếc chậu này cho anh với ý nghĩa là sau khi Cao Phong giải quyết xong việc ở thành phố Đà Nẵng thì anh thực sự có thể rửa tay gác kiếm, xoá bỏ mọi ân oán.

Nhưng lúc này Cao Phong cúi đầu nhìn xuống chậu vàng trong tay mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật là trớ trêu!

“Tôi muốn rửa tay gác kiếm, nhưng các người cho tôi cơ hội này sao?”

“Con đường này tôi không muốn đi, nhưng là các người ép tôi phải đi.”

“Vậy thì hôm nay Cao Phong tôi sẽ cho các người thấy!”

Khi giọng nói phát ra Cao Phong duỗi một tay ra, ném chậu vàng trong tay xuống, chậu vàng nặng nề rơi xuống đất.

“Bịch! Loong coong!”

Chậu vàng rơi xuống đất phát ra tiếng động và bị văng ra một đoạn khá xa.

Sắc mặt Cao Phong không chút thay đổi, cởi áo khoác màu đen bước ra ngoài.

“Anh rể!”

Bà người bọn Kim Vũ Kiên đang ngồi trong phòng khách, còn bác sĩ đang xem tình hình cho họ.

Nhìn thấy bộ dạng của Cao Phong, lúc này mấy người bọn họ đều vô cùng lo lắng.

Bọn họ thậm chí không dám nghi ngờ, vào thời khắc này cho dù là kẻ nào đứng trước mặt Cao Phong, Cao Phong đều dám giết chết!

“Đừng lo lắng, Tuyết Mai sẽ không sao đâu.”