Rể Quý Rể Hiền

Chương 3014




Chương 3014

“Đậu mía, mày dám nổ súng thật sao?” Tên đầu trọc chửi ầm lên. Nhưng mắng xong, đám người này rõ ràng nao núng, chậm rãi lùi về sau, dần dần lên xe. Chỉ cần là người ở Hà Nội thì không thể không biết núi Bồng Thiên này có bối cảnh gì. Mười mấy chiến sĩ đồ đen cùng với các chiến sĩ trên núi thấy cảnh này, cuối cùng cũng thả lỏng cảm xúc. Vừa rồi họ đều dồn hết lực chú ý qua bên này. Bây giờ thấy vụ việc đã được giải quyết, họ cũng đều yên tâm. Mười mấy chiến sĩ cũng xoay người lên núi.

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì à?” Kim Tuyết Ngọc mặc đồ ngủ, đứng ở cửa biệt thự hỏi.

“Không có việc gì đâu chị Tuyết Ngọc, bên dưới có người say rượu gây sự, chúng tôi đã đuổi chúng đi rồi. Chị nghỉ ngơi sớm đi, chúng tôi sẽ xử lý.” Một chiến sĩ áo đen vội nói.

“Ừ, các anh vất vả.” Kim Tuyết Ngọc ngáp một cái rồi xoay người vào nhà.

Dưới núi.

“Mẹ nó! Không cần chúng mày ra vẻ, sớm muộn gì núi Bồng Thiên cũng sẽ bị tiêu diệt!” Tên đầu trọc lên xe, quay đầu lại mắng một câu.

Sắc mặt chiến sĩ áo đen lạnh lẽo, đột nhiên xoay người lại. Đúng lúc này, chiến sĩ bỗng cảm thấy bên eo đau nhói như thể bị kim đâm trúng.

“Thứ gì vậy?” Chiến sĩ theo phản xạ muốn chạm vào, nhưng còn chưa kịp đụng vào thì bỗng trước mắt tối sầm, ngã gục xuống đất, mất hết ý thức.

“Đội trưởng?” Mấy chiến sĩ đằng sau lập tức hoảng hốt, vội vàng muốn tiến lên đỡ chiến sĩ kia. Nhưng còn chưa kịp làm thì mấy chiến sĩ này cũng bỗng mềm nhũn lặng lẽ ngã xuống đất, vũ khí cũng rơi trên mặt đất.

“Chuyện gì vậy? Đội trưởng ba? Các anh mệt nhọc à?” Một nhóm vệ sĩ gần chân núi thấy cảnh này thì vội chạy xuống dưới. Mấy chiếc minibus kia đã nổ máy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Vụt vụt vụt!”

Trong không khí vang lên tiếng động nhỏ xíu như tiếng mũi kim xé rách không khí ở tốc độ cao. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, lại có mười chiến sĩ áo đen gục ngã.

“Phòng vệ! Mau phòng vệ! Tình huống khẩn cấp!”

“Đội mười đến đội mười tăm vây quanh biệt thự! Thành viên của các tiểu đội còn lại phân tán đội hình, cách nhau hai mét, giữ liên lạc! Cầm súng lên nòng, chuẩn bị chiến đấu!” Một thanh niên nhanh chóng ra lệnh.

Chỉ thoáng chốc, lực lượng vệ sĩ chung quanh núi Bồng Thiên đều tiến vào trạng thái khẩn trương chiến đấu. Vẫn giữ cảnh giác cao độ vào thời điểm này đã là chuyện rất khó khăn.

“Ngũ Tài, bật đèn cường quang trên biệt thự, mau lên!” Chiến sĩ áo đen nhìn chằm chằm bên dưới, cẩn thận quan sát sơn thể. Lúc này, đèn trên tầng cao nhất biệt thự đã tắt. Mặc dù toàn bộ núi Bồng Thiên vẫn còn ánh đèn, nhưng tầm nhìn không quá rõ ràng. Trong đêm tối như thế nào, kẻ địch nấp trong tối, họ ở ngoài sáng, rất dễ xảy ra sai lầm. Chỉ cần bật ngọn đèn cường quang trên tầng thượng biệt thự thì có thể chiếu sáng cả núi Bồng Thiên như ban ngày.

Sau khi ra lệnh cho Ngũ Tài, thanh niên này lập tức lấy di động ra gọi điện, nhưng di động lại không có tín hiệu. Thanh niên rùng mình, nhận thấy nguy hiểm. Đối phương đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao? Thanh niên không kịp suy nghĩ quá nhiều, lấy bộ đàm điều chỉnh đến kênh ban ngày, gọi cho vệ sĩ trực ca ngày. Bộ đàm khác với di động, bộ đàm sử dụng mạng lưới thông tin cục bộ, không cần tín hiệu trên di động.

Nhưng điều khiến thanh niên này kinh hãi là ngay cả bộ đàm cũng không có tín hiệu, không thể tiếp thu cuộc gọi, cũng không thể gọi cho người khác. Lúc này không thể cầu viện kịp thời. Quan trọng hơn là lúc này anh ta còn chưa thăm dò tình huống rõ ràng, thậm chí không biết kẻ địch là ai, có bao nhiêu người, mang theo bao nhiêu vũ khí nóng.

“Ngũ Tài! Đội trưởng, Ngũ Tài gục ngã!” Bỗng một tiếng thét vang lên từ nơi xa. Ngay sau đó, thanh niên hét lên câu đó cũng ngã xuống, lăn xuống dưới núi.

Mặc dù núi Bồng Thiên đã được khai phá, nhưng vẫn còn rất nhiều sỏi đá. Nếu mặc cho cậu ta ngã xuống núi thì dù không chết cũng sẽ bị tàn tật suốt đời. Mười mấy chiến sĩ áo đen phản xạ muốn kéo cậu ta lại.

“Đừng đụng vào cậu ta! Tạm thời đừng đụng vào!” Đội trưởng nằm áp sát xuống mặt đất, rống to. Lúc này không thể rối loạn, càng không thể tự ý cứu người. Bảo vệ biệt thự trên núi mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời thì mười mấy người kia cũng cứng đờ, sau đó ngã xuống đất, lăn xuống dưới núi. Đội trưởng mở to mắt, cảnh tượng quái dị này khiến anh ta nhận thấy nguy hiểm rất lớn. Đối phương có ý đồ xấu! Nhưng tới tận bây giờ, anh ta vẫn chưa phát hiện bóng dáng kẻ địch. Cho nên đối phương chắc chắn là những kẻ đã được huấn luyện kỹ càng, thậm chí xuất thân từ quân đội. Trước mặt binh lính quân đội đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, những chiến sĩ áo đen này không phải là đối thủ của họ.

“Rút ngắn phòng tuyến, thu nhỏ vòng phòng ngự! Nằm sấp xuống mặt đất, đừng đứng dậy, liều chết bảo vệ biệt thự trên núi!” Đội trưởng cắn răng, chậm rãi lùi về sau, di chuyển về phía biệt thự.

“Các anh em, nuôi quân ngàn ngày, dùng lính nhất thời. Anh Phong nuôi dưỡng chúng ta bao lâu nay, bình thường đều được ăn uống no nê, hưởng thụ đãi ngộ gấp mười lần người khác, hôm nay chính là lúc cần dùng tới chúng ta! Nhớ kỹ, chúng ta có thể chết, nhưng chị Tuyết Mai không thể xảy ra chuyện! Liều mạng bảo vệ sự an toàn của chị Tuyết Mai! Không chết không lùi!” Đội trưởng cắn răng nói xong, sau đó bỗng tăng tốc độ bò sát dưới mặt đất.

“Không chết không lùi!” Gần trăm chiến sĩ áo đen đều bò sát dưới đất. Lúc này không ai dám bắn phát súng đầu tiên. Một khi nổ súng sẽ hoàn toàn bại lộ vị trí của mình.