Chương 3007
Cao Phong khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn Vũ Hoàng Minh, vẻ mặt rất phức tạp. Chung quy Vũ Hoàng Lê không hề sai, hồi ở thị trấn Biển Đông còn từng giúp mình rất nhiều lần, nhưng Vũ Hoàng Minh thì lại từng là kẻ thù của mình. Kim Tuyết Mai suýt nữa bị hủy hoại trong tay cậu ta, điều này đã xúc phạm tới vảy ngược của Cao Phong.
“Anh Phong, nếu anh chịu tha thứ cho những hành vi trước kia của tôi thì hôm nay tôi xin thề độc, từ nay về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho anh Phong để trả lại tội nghiệt trước kia. Anh bảo tôi đi hướng đông, tôi sẽ không bao giờ đi hướng tây, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.” Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cao Phong. Đồng thời trong lòng lại hơi phức tạp.
Đừng nói lúc này Vũ Hoàng Minh đã không còn thù hận lúc trước, cho dù vẫn còn thì làm được gì đây? Hiện nay Cao Phong đã khống chế thành phố Hà Nội, thị trấn Biển Đông và Đà Nẵng. Ba thành thị trong tay, còn dựa hơi nhà họ Diệp ở thủ đô, nắm giữ mười vạn lính tinh nhuệ, lực lượng cỡ này, dù cho Vũ Hoàng Minh thêm mười lá gan cũng không dám oán hận Cao Phong. Thế nên cậu ta chỉ có thể cúi đầu.
“Lúc trước tôi suýt nữa giết cậu, cậu không hận tôi sao?” Cao Phong trầm ngâm mấy giây, tò mò hỏi Vũ Hoàng Minh.
“Hận chứ! Lúc trước tôi thật sự hận! Ngay khi tôi vừa tỉnh dậy, Cao Anh Hạo đã sai người nói với tôi rằng nhà tôi đã bị giết chết hết, tất cả đều do anh ra tay. Cho nên tôi thề nhất định phải giết anh để trả thù cho người nhà tôi.” Vũ Hoàng Minh thành thật nói hết những lời từ tận đáy lòng. Chẳng qua lúc trước, mối thù của cậu ta là vì Cao Phong chẳng những muốn giết cậu ta mà còn làm hại cả người nhà cậu ta. Cho nên Vũ Hoàng Minh chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Cao Phong. Mãi tới khi Vũ Hoàng Lê xuất hiện, hơn nữa nói cho cậu ta biết rõ mọi chuyện, Vũ Hoàng Minh mới hoàn toàn nguôi ngoai. Thì ra Cao Phong chưa từng đụng vào người nhà mình, người nhà mình vẫn sống khỏe mạnh. Thậm chí Vũ Hoàng Lê còn gây dựng lại tập đoàn Vương thị ở thành phố Hà Nội dưới sự trợ giúp của Cao Phong. Cuối cùng Vũ Hoàng Minh đã hiểu, Cao Anh Hạo chỉ coi mình là quân cờ mà thôi.
Nghe đến đây, Cao Phong cũng lắc đầu cười khẽ. Để giết chết mình, Cao Anh Hạo đúng là suy nghĩ mọi cách, thủ đoạn ùn ùn. Nhưng anh ta tính kế đủ đường, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục chết không toàn thây.
“Vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào?” Cao Phong chắp tay sau lưng hỏi.
“Trước kia tôi đụng vào chị Tuyết Mai, vốn đã đáng chết vạn lần, cho nên anh muốn giết tôi cũng là điều đương nhiên. Tôi còn cơ hội sống, thậm chí được gặp lại người nhà, bây giờ trong lòng tôi chỉ tràn đầy biết ơn. Anh Phong, bất kể anh tin hay không, dù sao về sau anh cứ xem biểu hiện của tôi đi.” Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng lưng, chân thành đối diện với Cao Phong. Cao Phong chắp tay sau lưng cúi đầu nhìn Vũ Hoàng Minh. Hai người đối diện tầm nửa phút, Cao Phong mới thu hồi tầm mắt.
“Được rồi, vậy thì huề nhau.” Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó khoát tay ngồi xuống ghế.
Vũ Hoàng Lê thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lên rồi lại quỳ xuống: “Cậu Phong, cảm ơn sự rộng lượng của cậu. Từ nay về sau tập đoàn Vương thị chính là của cậu, mạng sống của hai cha con Vũ Hoàng Lê chúng tôi cũng là của cậu.” Vừa dứt lời, hai cha con Vũ Hoàng Lê cùng nhau dập đầu ba cái. Chuyện này coi như bỏ qua.
“Đứng dậy đi.” Cao Phong khoát tay, thuận miệng nói.
“Vâng.” Hai người đứng dậy, giọng nói vô cùng cung kính. Sau đó ba người còn nói với nhau mấy câu, Vũ Hoàng Lê mới dẫn Vũ Hoàng Minh rời khỏi phòng.
“Cha à, trước kia con sai rồi.” Mãi tới khi đã cách xa phòng của Cao Phong, Vũ Hoàng Minh bỗng nhiên thở dài.
“Ai cũng có thời trẻ tuổi ngông nghênh, cậu Phong chịu cho chúng ta cơ hội, chúng ta phải nắm thật kỹ.” Vũ Hoàng Lê cũng thở dài.
“Vâng, con hiểu!” Vũ Hoàng Minh gật đầu thật mạnh.
Trong phòng, sau khi hai cha con họ Vương rời đi, Cao Phong ngồi yên lặng thật lâu, cảm xúc càng bình thản, càng thoải mái. Chuyện phiền lòng giống như từng lớp khăn ướt dán lên mặt anh, mà bây giờ mỗi khi giải quyết xong một chuyện, một lớp khăn ướt sẽ bị lấy ra, cuối cùng cũng sắp lấy được hết. Cảm giác như gió mát thổi tới thật sự làm cho người ta thoải mái.
Bên tay Cao Phong đặt một ly trà thơm, hút thuốc lá cao cấp mà Diệp Thiên Long gửi tặng, lười biếng tựa lưng vào ghế dựa. Giờ khắc này, Cao Phong không khỏi nảy sinh cảm giác winner của cuộc đời. Thỉnh thoảng anh cũng muốn được đắc ý như thế này một lần.
“Chắc khối tập đoàn Đế Phong không còn tai họa ngầm nào nữa.” Cao Phong bắn rơi tàn thuốc, khẽ lẩm bẩm.
Hiện nay khối tập đoàn Đế Phong có chi nhánh ở không dưới 100 thành thị, có thể được coi là liên minh bách thành. Chi nhánh ở thành phố này đều có liên kết chặt chẽ với nhau, nếu tụ tập lại một chỗ thì sẽ tạo ra sức mạnh rất khủng khiếp. Mà lúc này, những mạch máu kinh tế đó đều nằm trong tay Cao Phong. Chỉ cần anh tùy tiện phất tay, e rằng toàn bộ giới kinh doanh Việt Nam đều sẽ xảy ra động đất dữ dội. Cho nên chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều sẽ không nhảy nhót trước mặt khối tập đoàn Đế Phong. Mà những tên ngu ngốc đần độn thì thậm chí không có thực lực xuất hiện trước mặt Đế Phong.
Lại nói tới khối tập đoàn Phong Hạo ở Tam Giác Vàng, không thể nghi ngờ cho dù nó không xưng bá ở Tam Giác Vàng thì cũng là thế lực đứng đầu, có quyền phát ngôn, không ai dám cả gan khinh thường. Cho nên Cao Phong cũng không cần lo lắng cho họ. Mà sau này anh phải nhắc nhở Long Tuấn Hạo khống chế hai mối làm ăn lớn ở đó, nhất là những thứ làm độc hại tới Việt Nam, phải nghiên cứu lưu thông vào trong nước. Diệp Thiên Long ủng hộ mình, không màng tới sự phản đối của mọi người, thế nên mình cũng phải làm chuyện gì đó để đền đáp ông ấy. Cao Phong phải chặt đứt con đường vận chuyển mai thúy từ bên Tam Giác Vàng sang nước mình!