Rể Quý Rể Hiền

Chương 3004




Chương 3004

“Nổ súng!” Sĩ quan phụ tá ra lệnh, bóp cò súng trước tiên.

“Pằng pằng pằng…” Tiếng súng liên tiếp vang lên, đạn bay tán loạn trong phòng. Vô số viên đạn bắn vèo vèo về phía gần trăm tên trung niên. Thiết huyết vô tình, nói giết liền giết!

Viên đạn bay ra, bắn trúng bức tường, bình hoa và bàn ghế, mảnh vỡ văng tung tóe. Đương nhiên đa số viên đạn đều bắn trúng thân thể người.

“Phập phập phập!” Mỗi một tiếng phập đại biểu cho một viên đạn ghim vào xác thịt.

“Á! Cậu chủ Kình Thiên, chúng tôi sai rồi!”

“Chúng tôi chỉ nói đùa thôi! Chúng tôi không dám làm phản! Tha cho chúng tôi đi!”

“Cậu chủ Kình Thiên, chúng tôi không dám có mưu đồ khác nữa đâu!”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong phòng họp. Nhưng nó nhanh chóng bị tiếng súng lấn át. Toàn bộ hòn đảo nhà họ Cao đều vang lên tiếng súng ầm ĩ. Bầy hải âu tạm thời nghỉ chân trên đảo bị hoảng hốt vỗ cánh bay tứ tung. Người trên đảo đều dừng công việc trong tay, nhìn thoáng qua bên này, nhưng ngay sau đó lại dời mắt.

Mặc dù hiện nay Cao Phong đã nắm giữ nhà họ Cao, trở thành gia chủ mới. Song mỗi một người mới kế vị, muốn ngồi vững vàng trên cái ghế đó thì còn có rất nhiều chuyện cần làm. Cao Phong đương nhiên cũng có rất nhiều cái đuôi cần xử lý, đây là chuyện dễ hiểu. Một tướng thành danh chết vạn người. Con đường bước lên ngai vàng đã chú định sẽ dính vô số máu tươi. Thế nên bất kể ai cũng phải chấp nhận sự thực.

Cao Phong đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn đằng sau. Khi tiếng van xin vang lên trong phòng họp, anh đã nghe thấy, nhưng không quá bận tâm, thậm chí còn đang ngẩn người. Ngay sau đó anh lại nghe thấy tiếng súng nổ dồn dập vang lên, lúc đó anh mới tỉnh táo lại, vội xoay người nhìn về phía phòng họp. Tiếng súng liên tục bắn phá, còn kèm theo tiếng van xin thống khổ.

“Mấy người… Mấy người đang làm gì vậy?” Cao Phong bỗng mở to mắt, sau đó muốn chạy về phòng họp.

“Cậu Phong!” Lâm Vạn Quân vươn tay chặn đường Cao Phong.

“Chú Quân, chú làm gì vậy? Chẳng phải cháu đã nói là bỏ qua cho họ rồi sao? Họ chỉ là một đám thương nhân, không thể gây ảnh hưởng quá nhiều cho chúng ta!” Cao Phong cắn răng, khó hiểu nhìn Lâm Vạn Quân: “Dừng tay lại!”

Anh không muốn lại gây ra giết chóc, nhưng bây giờ lại tiếp tục tàn sát.

Tiếng súng dần dần biến mất, trong phòng họp cũng trở về yên tĩnh. Cho dù cách xa trăm mét, Cao Phong vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Hiển nhiên gần trăm người trong căn phòng đó đã hứng chịu trừng phạt.

Cao Phong cắn răng, thở dài một hơi, trong lòng rất phức tạp. Anh biết Lâm Vạn Quân không phải là người lương thiện, nếu lương thiện thì không thể nào sống sót từ nơi ăn thịt người như thế này. Nhưng Cao Phong cảm thấy có những người thật sự không cần phải giết chết.

Lâm Vạn Quân chậm rãi thả tay xuống, trịnh trọng nhìn Cao Phong, chậm rãi nói: “Cậu Phong, tôi sẽ gánh vác tất cả bêu danh. Cậu hãy nhận lấy tất cả vinh quang. Tôi chỉ muốn diệt trừ hậu hoạn cho cậu mà thôi.”

Lời nói của ông phát ra từ tận đáy lòng, không có nửa câu giả dối. Cao Phong chỉ nhìn thấy sự chân thành trong mắt ông, cùng với quyết tâm trả giá không cầu hồi báo.

Đối mặt với Lâm Vạn Quân, dù Cao Phong muốn chỉ trích cũng không tìm được sơ hở nào mà chỉ trích. Ông sẵn sàng gánh vác bêu danh thay Cao Phong. Đây là trí tuệ bậc nào?

“Thôi.” Cao Phong đối diện với Lâm Vạn Quân gần một phút, cuối cùng thở dài nói: “Xử lý sạch sẽ đi. Không có gì đâu.”

“Vâng, thưa cậu chủ!” Lâm Vạn Quân lập tức gật đầu.

Cao Phong dừng lại mấy giây, sau đó xoay người về phòng. Lâm Vạn Quân bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Cao Phong, sau đó mới xoay người rời đi. Bỗng một cơn gió thổi tới, Lâm Vạn Quân ho sặc sụa.

“Khụ… Khụ khụ…” Lâm Vạn Quân vội lấy khăn tay che miệng, ho khan mấy tiếng. Khăn tay mở ra, bên trên dính vết máu. Ông nhìn vết máu dính trên khăn tay rồi thản nhiên gấp nó lại, nhét vào túi áo.

Con người sống trên cõi đời này, ai ai cũng có ước mơ theo đuổi, cùng với thứ mà mình muốn bảo vệ. Cao Phong có, Lâm Vạn Quân có, nhóm Long Tuấn Hạo cũng có. Có lẽ đối với Long Tuấn Hạo, anh ta chỉ muốn bảo vệ tình nghĩa anh em thuần khiết trong lòng. Còn đối với Cao Phong, anh càng muốn dùng hết cả cuộc đời để bảo vệ Kim Tuyết Mai, người sẵn sàng vì anh mà nhân nhượng mọi thứ. Nhưng trong lòng Lâm Vạn Quân, một người cả đời không có con, ông chỉ muốn bảo vệ con đường dưới chân Cao Phong.

Trước kia, vây cánh của Cao Phong còn chưa hình thành, thậm chí không quá am hiểu sự đời. Lâm Vạn Quân lặng lẽ đóng vai ngọn đèn chỉ đường cho Cao Phong. Mà nay Cao Phong đã chân chính trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, bước lên con đường của bản thân. Vậy thì việc mà Lâm Vạn Quân có thể làm chính là bảo vệ con đường này, dốc hết sức loại bỏ những kẻ yêu ma quỷ quái dám ngáng đường, nghĩ mọi cách lật đổ chướng ngại, xóa bỏ mọi tai họa ngầm cho Cao Phong. Dù phải gánh chịu bêu danh, bị ngàn người phỉ nhổ, ông cũng chỉ mong không thẹn với lòng mình.