Rể Quý Rể Hiền

Chương 2989




Chương 2989

Toàn thể thành viên nhà họ Cao, bất kể là người hầu hay nhân viên y tế trên đảo đều hô to câu này. Đầu tiên là hủy bỏ thời đại của Cao Anh Hạo, kế tiếp lại hủy bỏ đoàn trưởng lão, giờ đây nhà họ Cao đã biến thành địa bàn của Cao Phong, ngay cả là ông Cao trước kia cũng chưa từng làm được điều đó.

“Cao Kình Thiên, đệ tử dòng chính của nhà họ Cao, hôm nay sẽ kế nhiệm gia chủ!”

Lâm Vạn Quân tuyên bố xong xuôi thì lập tức hai tay bưng con dấu của gia chủ. Dựa theo yêu cầu của Cao Phong, hủy bỏ những thủ tục rườm rà không cần thiết, tất cả đều tổ chức một cách tối giản.

Toàn bộ người nhà họ Cao đều quỳ xuống. Con dấu của gia chủ đối với nhà họ Cao giống hệt như ngọc tỉ truyền quốc.

“Cậu chủ Kình Thiên, xin hãy tiếp nhận con dấu gia chủ!”

Lâm Vạn Quân tiến lên, bốn trưởng lão đi ở hai bên. Đoàn trưởng lão của nhà họ Cao vốn dĩ có sáu người, bây giờ chỉ còn lại bốn người họ.

Vẻ mặt Cao Phong cũng trở nên trang trọng, tiến lên rồi khom lưng, chậm rãi vươn hai tay cẩn thận tiếp nhận con dấu của gia chủ. Con dấu nặng trịch, đây không phải là lần đầu tiên Chu Phong đụng vào nó, nhưng bây giờ tiếp nhận con dấu lại có cảm giác khác hẳn. Trước kia anh chỉ tìm thấy con dấu của gia chủ trong phòng của ông cụ Cao. Mà bây giờ, anh lại tiếp nhận con dấu trước mắt bao người, đó chính là toàn bộ nhà họ Cao! Gánh vác niềm hy vọng của vô số người, cùng với kỳ vọng tha thiết của ông cụ Cao.

Cao Phong vô cùng nghiêm túc, chậm rãi giơ cao con dấu gia chủ.

“Hôm nay, Cao Kình Thiên tôi đây kế nhiệm gia chủ nhà họ Cao. Từ giờ phút này trở đi, tôi chính là gia chủ!” Cao Phong trầm giọng nói.

“Gia chủ Cao Phong!”

Vô số người nhà họ Cao đều quỳ xuống đất, vẻ mặt vô cùng cung kính.

“Chúc mừng gia chủ Cao Phong.” Các ông lớn của Đà Nẵng cũng khom lưng chín mươi độ, cung kính chúc mừng Cao Phong.

“Chúc mừng anh Phong.” Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch và hơn một vạn chiến sĩ Phong Hạo cũng đồng loạt khom lưng.

Lúc này, Chu Phong giơ cao con dấu gia chủ, đứng ngạo nghễ trên bệ cao năm mét. Bên dưới là trên vạn người quỳ xuống, vẻ mặt cung kính vô cùng.

“Bùm bùm bùm!”

Chung quanh đảo trung tâm của nhà họ Cao bỗng có vô số pháo hoa bắn lên trời, nổ tung rực rỡ. Cho dù là ở ban ngày cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như một ngôi sao mới đang dần dần dâng lên. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

“Đội hỏa pháo đâu? Chuẩn bị bắt đầu!” Long Tuấn Hạo vội vàng xoay người, dẫn theo trên trăm binh sĩ Phong Hạo chạy về nơi xa. Trong tiếng pháp hoa, đám Long Tuấn Hạo khiêng từng khẩu súng đại bác cỡ nhỏ, hoặc là súng hỏa tiễn, ra lệnh một tiếng, đạn bắt đầu bắn lên cao.

“Bùm!”

“Đùng đùng!”

Trước mắt bao người, hàng trăm phát đạn hóa tiễn đồng loạt bắn lên trời. Đám Long Tuấn Hạo đứng cách nhau một khoảng cách, đều ngẩng đầu bốn mươi lăm độ bắn lên không trung. Đạn hỏa tiễn mang theo làn khói thật dài đồng loạt bay lên trời cao, sau đó nổ tung, đinh tai nhức óc như sấm sét giữa trời quang. Đám ông lớn đều kinh hãi vô cùng.

“Đó là đạn hỏa tiễn à?”

“Đó là súng đại bác cỡ nhỏ, thật đáng sợ!”

“Cậu chủ… Gia chủ Cao Phong rốt cuộc là ai?”

“Thế này mà cũng được cho phép à? Thật là khó tin!”

Mọi người đều âm thầm run sợ. Cao Phong vốn dẫn theo mấy vạn binh sĩ võ trang hạng nặng đã khiến họ rúng động, không ngờ trong tay Cao Phong còn có hỏa lực mạnh cỡ này. Rất nhiều người không nhịn được nghĩ, nếu thực sự đắc tội Cao Phong, vậy thì nào là biệt thự xa hoa, nào là trang viên tư nhân của họ có khi nào sẽ bị Cao Phong bắn phá không đây? E rằng một đợt hỏa tiễn oanh tạc, bất kể là biệt thự trị giá hàng trăm tỷ hay là trang viên tư nhân khổng lồ cũng sẽ biến thành khói bụi.

Bây giờ mọi người đã hoàn toàn chịu phục.

Tiếng hỏa tiễn đinh tai nhức óc hoàn toàn áp chế tiếng nổ của pháo hoa, giống như tiếng sấm nơi chân trời tượng trưng cho một thời đại mới của Cao Phong.

Thời đại của Cao Phong đã mở màn.

Mọi người đều thần phục.

Lúc này, Cao Phong hai tay nâng con dấu gia chủ, giống như đang nâng vô số hy vọng. Sau đó anh ngửa đầu nhìn pháo hoa hỏa tiễn nổ tung trên trời. Gió lớn thổi rào rạc, ánh nắng chói mắt, tiếng nổ liên tục vang lên bên tai, trong lòng Cao Phong cũng tràn đầy cảm khái, không khỏi nhớ lại chuyện xưa.

Từ nhỏ đến lớn, kể từ khi anh đã hiểu chuyện, ông cụ Cao ân cần dạy bảo anh, dạy anh rất nhiều đạo lý làm người. Trên đường anh bước đi, ông cụ Cao và Lâm Vạn Quân đã dốc lòng chăm sóc cho anh. Từng cảnh tượng như vừa xảy ra vào hôm qua, xuất hiện rõ mồn một trong đầu Cao Phong.