Rể Quý Rể Hiền

Chương 2973




Chương 2973

Ngày hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với Cao Phong, anh ta không muốn gây rắc rối cho Cao Phong.

Cũng không muốn đắc tội nhân viên thuộc biên chế của Thành phố Đà Nẵng vì cơn kích động nhất thời.

“Ở đảo trung tâm nhà họ Cao, tôi chỉ đánh giá cao Cao Anh Phong, khối tập đoàn Phong Hạo là cái gì, Cao Kình Thiên là ai cơ chứ?”

Viên Hoàng Duy thấy Long Tuấn Hạo không nói gì thì càng khinh thường hơn, bình tĩnh nói với anh ta.

Long Tuấn Hạo vốn đang nhẫn nhịn hết sức, nghe đến đó thì không nhịn nổi nữa.

“Anh có thể nói tôi, nhưng tôi không cho phép anh nói anh Phong.” Long Tuấn Hạo lạnh giọng trả lời.

“Ha ha, anh không đồng ý? Anh là cái thá gì?”

“Viên Hoàng Duy, hôm nay đúng ra phải nói là anh làm gì được tôi?”

“Bên các anh có bao nhiêu người? Còn có súng cơ à? Lại đây, đánh tôi đi!” Viên Hoàng Duy tiến lên một bước, chỉ vào đầu mình trêu tức.

Long Tuấn Hạo hơi nghiến răng, nheo mắt lại, đáy mắt tỏa ra sự nguy hiểm.

Nếu là bất kì thế lực nào khác, lúc này hẳn Long Tuấn Hạo đã hạ lệnh đánh gục tất cả những người này.

Nhưng bọn Viên Hoàng Duy thì khác.

Nhưng đây là mười cậu ấm giàu có, thân phận và gia thế của bọn họ chắc chắn là lớn nhất ở Thành phố Đà Nẵng.

“Ha ha, có phải là giận lắm rồi không?”

Viên Hoàng Duy tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai Long Tuấn Hạo.

Liễu Tông Trạch vội vàng đi tới, đụng đụng vào cánh tay Long Tuấn Hạo, ra hiệu cho anh ta tạm thời chịu đựng.

“Giận cũng không có tác dụng gì.”

“Có rất nhiều kiểu người khác nhau mà, anh nên hiểu rõ thân phận của mình.”

Viên Hoàng Duy lạnh nhạt nói xong rồi lấy ra một tờ khăn giấy cẩn thận lau bàn tay vừa mới vỗ vai Long Tuấn Hạo.

Dường như vỗ vai Long Tuấn Hạo đã làm bẩn tay anh ta.

“Ha ha ha ha! Anh Duy thật tài giỏi!”

Mười cậu ấm giàu có nhìn thấy cảnh này đều cười ha ha.

Lúc này Long Tuấn Hạo đã bị Viên Hoàng Duy làm cho mất mặt hoàn toàn, trong lòng bọn họ đơn giản là thoải mái tới cực điểm.

“Bốp!”

Viên Hoàng Duy lau sạch tay mình rồi tiện tay nhét vào trong túi áo Long Tuấn Hạo.

Giọng điệu vô cùng chế giễu, đơn giản là đang làm nhục Long Tuấn Hạo!

“Nhớ cho rõ, đây là Thành phố Đà Nẵng, biết chưa?”

Viên Hoàng Duy cười nhạt một tiếng, quay người định đi vào trong trung tâm hòn đảo.

Anh ta thân là cậu chủ Duy của Thành phố Đà Nẵng, vừa mới ra ngoài du lịch hai ngày, sau khi trở về Thành phố Đà Nẵng đã xảy ra chuyện lớn.

Chuyện này làm cho anh ta không chịu đựng nổi.

Cho nên, anh ta chắc chắn phải làm cho tên Cao Kình Thiên này mất mặt một phen.

Đương nhiên anh ta biết Cao Phong quả thật là rất có năng lực, có thể dẫn đến mấy chục ngàn binh sĩ tinh nhuệ.

Nhưng anh ta vô cùng tự tin, Cao Phong tuyệt đối không dám động vào anh ta.

Không còn cách nào khác, ai bảo anh ta có gia thế cao quý!

Ai bảo người nhà anh ta làm trong nhà nước chứ?

Trừ khi Cao Phong điên rồi mới dám ra tay với người có gia thế làm trong nhà nước.

Ra tay với người đang làm trong nhà nước là đang đối đầu với toàn nước Việt Nam, không phải muốn chết thì gì?

“Anh nhớ cho kĩ, Long Tuấn Hạo tôi sớm muộn gì cũng giết chết anh.”

Long Tuấn Hạo nắm lấy cục khăn giấy ném xuống đất, trừng Viên Hoàng Duy, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Tôi cho anh mười lá gan.”

Viên Hoàng Duy cũng không quay đầu lại, căn bản không hề đánh giá cao Long Tuấn Hạo.

Cho dù anh có mấy chục nghìn binh sĩ võ trang đầy đủ thì có làm sao?

Anh vẫn không dám động vào tôi dù chỉ một chút.