Rể Quý Rể Hiền

Chương 2969




Chương 2969

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch nghe đến đây thì cũng hiểu ra.

Những tên thanh niên này đứng sau quản lí, bối cảnh cũng là đời sau của những người trong hệ thống Thành phố Đà Nẵng.

Chẳng trách sao lại hống hách như vậy.

Suy cho cùng thì buổi tối hôm trước Cao Phong quả thực không nhắm vào bất cứ người nào trong hệ thống.

Chỉ là đã khuất phục được thế lực ngầm và khu thương mại Thành phố Đà Nẵng cùng với một số thương hiệu cũ của Thành phố Đà Nẵng.

“Tại sao không lấy súng dọa anh hắn ta, tôi nghĩ bọn chúng có chút lung lay!” Long Tuấn Hạo bĩu môi không phục nói: “Hãy quên ý định đó đi.”

Liễu Tông Trạch ngừng giây lát rồi vẫy tay nói: “Suy cho cùng đã có bối cảnh thể chế, có thể không chọc tức anh Phong thì đừng chọc tức anh ta.”

“Chỉ cần bọn họ không làm gì quá đáng thì chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.”

Chung quy lại thì Liễu Tông Trạch xem xét tình hình sẽ kĩ càng chu đáo hơn Long Tuấn Hạo một chút, vì vậy đã ngăn cản Long Tuấn Hạo không để cậu ta làm những chuyện không hay với đám con ông cháu cha kia.

“Anh Phong chúng ta còn có Nhà họ Diệp ở Thủ đô chống lưng, sợ cái đếch gì.”

Long Tuấn Hạo vẫn cảm thấy có chút không phục.

Liễu Tông Trạch chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói: “Cậu phải hiểu rằng phép vua thua lệ làng, dù gì thì bây giờ chúng ta cũng đang ở Thành phố Đà Nẵng.”

“Nhà họ Diệp ở Thủ đô có quyền thế lớn mạnh là vậy, nhưng nếu đến Thành phố Đà Nẵng sẽ có chút yếu thế, vì vậy hãy quên nó đi.”

Nghe Liễu Tông Trạch giải thích xong, mặc dù trong lòng Long Tuấn Hạo khó chịu nhưng cũng không nói thêm gì.

Suy cho cùng, bọn họ cũng biết rằng Diệp Thiên Long chỉ vì mối quan hệ với Kim Tuyết Mai mới giúp đỡ Cao Phong một lần.

Nhưng chung quy cha của Kim Tuyết Mai chỉ có mối quan hệ chiến hữu với Diệp Thiên Long mà thôi. Vì thế mà Diệp Thiên Long cũng sẽ không toàn tâm toàn ý mà giúp đỡ Cao Phong

“Này, không đúng, sao lại không có ai đến đón tiếp chúng ta?”

“Anh Duy, hay là thể diện của anh không đủ lớn? Ha ha!”

Một đám thanh niên nhao nhao bước xuống xuồng máy đúng ở bên bờ.

Người mà được gọi là anh Duy đó khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ quần áo hàng hiệu được thiết kế riêng.

Mái tóc xoăn của anh ta được nhuộm thành màu vàng, thoạt nhìn chẳng khác gì các thần tượng Hàn Quốc.

Thanh niên vừa nãy vung cánh tay có chiếc đồng hồ lên, sau đó bước lên lên bờ tiếp tục nhìn xuống dước bước đi.

Mấy chục thanh niên mặt mày dữ tợn, mỗi người dẫn heo một cô gái ăn mặc hở hang bên mình.

Tất cả có hơn ba mươi người không mời mà đến đi về hướng hòn đảo trung tâm. Long Tuấn Hạo cùng đám người nheo mắt nhìn nhưng không có ý định tiến đến tiếp đón.

Mặc dù bọn họ không có mâu thuẫn trực tiếp với bọn nhóc con ông cháu cha này nhưng thái độ của bọn họ làm cho Long Tuấn Hạo và đám người thầm cảm thấy không hài lòng.

Bạn bè đến có rượu ngon, kẻ địch đến có súng sắt.

“Là nhóm con ông cháu cha của thành phố Đà Nẵng, người đi đầu là Viên Hoàng Duy.”

Mai Quỳnh Như nhìn thấy mười mấy người đó thì không nhịn được mà nhỏ tiếng nói một câu: “Ồ, đây không phải cậu Duy sao?”

“Cậu Duy cuối cùng cũng đến rồi, ngưỡng mộ đã lâu!”

“Cậu Duy, tôi là chủ tịch của tập đoàn Ninh Hải…” Trong nháy mắt đã có rất nhiều người có thế lực trên bờ bên này, trên mặt đều mang vẻ cung kính tiến lên, đi về phía đám người đó.

Tất nhiên, chủ yếu vẫn là do thể diện của tên Viên Hoàng Duy đó rất lớn.

Đám con ông cháu cha này của thành phố Đà Nẵng cũng chẳng phải những kẻ có tiền tầm thường.

Mười mấy tên thanh niên đó, cha mẹ họ đều là những nhân vật có tiếng trong giới chính trị của Thành phố Đà Nẵng.

Vì thế, hoàn cảnh gia đình của bọn họ cũng rất đáng gờm.

Ở Thành phố Đà Nẵng này, con ông cháu cha thì cũng nhiều, nhưng không phải ai cũng đủ điều kiện để gia nhập vào nhóm của bọn họ.

Ai là Thái tử? Đương nhiên là dưới một người trên vạn người mới có gan tự xưng như vậy.

Mà trong lòng của tất cả mọi người thì Viên Hoàng Duy chính là thái tử của Thành phố Đà Nẵng.