Rể Quý Rể Hiền

Chương 2951




Chương 2951

“Nhưng, Cao Phong tôi ở đây sẽ cam đoan với tất cả mọi người rằng.”

“Về sau, cho dù mọi người không thể ra chiến trường, thậm chí vai không thể vác tay không thể nâng thì cũng không sao!”

“Cao Phong tôi sẽ nuôi mọi người cả một đời.”

“Tôi hứa sẽ cho mọi người tuổi già không phải lo cơm áo, người nhà của mọi người về già cũng không phải lo áo cơm.”

“Đây là những gì mà Cao Phong tôi cam đoan, nếu tôi vi phạm, trời đất không tha.”

“Mọi người gọi tôi một tiếng anh Vũ, vậy tôi liền chăm sóc mọi người đến cùng.”

“Mọi người vì Cao Phong tôi mà đổ máu, tuyệt đối sẽ không bao giờ vô ích! Nỗi đau mà mọi người phải chịu cũng không bao giờ vô ích.”

“Tôi không dám hứa sẽ chữa khỏi cho mọi người, nhưng tôi có thể đảm bảo để mọi người an hưởng tuổi già.”

Cao Phong nói một tràng vô cùng nghiêm túc, cùng vô cùng trịnh trọng.

Tất cả các binh sĩ Phong Hạo đang bị thương đều cảm động đến nỗi hốc mắt phiếm hồng.

Những người đàn ông thẳng thắn cương nghị này, cho dù ở trên chiến trường có bị súng bắn trúng cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt.

Nhưng lời nói lúc này của Cao Phong vẫn khiến cho tất cả mọi người vô cùng cảm động, rơi nước mắt lã chã tại chỗ.

Bọn họ mạo hiểm tính mạng, chém giết ở trên chiến trường vì cái gì?

Đương nhiên, không ngoại trừ những binh sĩ thật sự coi trọng tình anh em.

Bọn họ thích môi trường của khối tập đoàn Phong Hạo, cho nên bằng lòng dâng hiến sức lực và nhiệt huyết vì anh em, vì lá cờ của Phong Hạo.

Nhưng trở về hiện thực mà nói, vẫn có nhiều người muốn tìm kiếm cho mình một tương lai tốt hơn.

Hoặc người nhà của bọn họ muốn bọn họ cố gắng tìm kiếm tương lai tốt hơn.

Mà lúc này, bản thân bọn họ đều đã bị trọng thương, thậm chí còn rơi vào cảnh tàn tật suốt đời.

Hi vọng quay về chiến trường đã trở thành một hi vọng xa vời.

Thực tế một chút mà nói, bọn họ hiện tại đối với Cao Phong mà nói thì đã là những kẻ vô dụng.

Cho nên, bọn họ vô cùng lo lắng, sợ hãi Cao Phong ăn cây táo rào cây sung, qua cầu rút ván.

Dù Cao Phong không cho họ một đồng tiền nào, thậm chí không trị thương cho bọn họ thì bọn họ cũng không thể làm gì được Cao Phong.

Lúc này, những câu nói này Cao Phong đã làm tiêu tan đi những lo nghĩ của bọn họ.

Anh Phong nói như vậy càng làm cho bọn họ an tâm hơn nhiều.

“Tôi sẽ từng chút từng chút thực hiện những gì tôi từng nói, có lẽ sẽ hơi muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ nuốt lời.”

“Trước khi khai chiến, tôi nói sẽ chuẩn bị hai nghìn tỷ để thưởng cho mọi người, hôm qua mọi người không ở đây, tôi đã phân phát bốn trăm tỷ đô la Mỹ.”

“Mọi người cứ ở đây tĩnh dưỡng cho đàng hoàng, tôi sẽ tự mình giám sát tiền trợ cấp thương binh, sắp xếp sau khi chiến đấu, sẽ không thiếu mọi người một phần.”

“Dù mọi người muốn sống ở Việt Nam hay là muốn sống ở nơi khác, Cao Phong tôi đều sẽ thỏa mãn mọi người.” Cao Phong nói lại bằng giọng nghiêm túc.

Anh nói xong, đám người lại bật khóc lần nữa.

“Phịch!”

Một binh sĩ Phong Hạo bị mất nửa cánh tay không nói hai lời bước xuống giường bệnh, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt Cao Phong.

“Anh Phong! Dù cơ thể tôi đã mang tàn tật, nhưng bất kì lúc nào anh cần, tôi nhất định sẽ đến!”

“Dù tôi đã tàn phế, nhưng chỉ cần anh cần, tôi có quỳ có bò cũng sẽ đến bên cạnh anh, góp vào một phần lực!”

“Còn tôi nữa, chỉ cần là có ích với anh Phong, tôi sẽ không từ chối dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa!”

Chỉ trong một thoáng, vô số binh sĩ Phong Hạo bị thương đều cảm động vô cùng, đồng thời bày tỏ thái độ.

Những ai còn hai chân đều đi xuống giường bệnh quỳ trên mặt đất.

Những người không thể đứng lên đều đỏ bừng mắt, nhìn Cao Phong.

Cao Phong vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ một lát rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Những người đàn ông này rất thẳng thắn và cương nghị, bây giờ cảm xúc của họ đã đạt đến giới hạn, rốt cuộc cũng dẹp đi được những lo âu trong lòng nên quả thật cần xả ra một lần.