Rể Quý Rể Hiền

Chương 2949




Chương 2949

Trong lòng Cao Phong đau đớn khó nhịn, liền vội vàng tiến lên một bước, vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay của bà ta.

“Bà ơi, không sao, người xấu đều đã… Chết cả rồi.”

“Tự tay cháu giết chết! Báo thù cho ông đấy.”

“Sau này sẽ không có ai dám hãm hại chúng ta nữa, bà đừng sợ.”

Cao Phong vừa chậm rãi vỗ vào mu bàn tay của bà cụ Cao, vừa nhẹ giọng lẩm bẩm trong miệng.

Lời nói này của Cao Phong giống như có một loại ma lực, thậm chí còn hiệu quả hơn cả thuốc an thần.

Mà bà cụ Cao giống như càng nghe càng hiểu, tâm trạng vốn đang kích động của bà dần dần bình tĩnh lại.

Có điều, vẻ mờ mịt bên trong ánh mắt vẫn chưa giảm đi chút nào.

“Bà ơi, bà… Bà có thể nghe hiểu cháu nói chuyện sao?”

“Bà có thể nói chuyện không? Cháu trai có rất nhiều chuyện cần bà giải đáp.” Cao Phong lôi kéo bàn tay của bà cụ Cao, âm thanh rất dịu dàng nói.

Nhưng bà cụ Cao vẫn không không thể trả lời như cũ.

Đôi mắt bà ta cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Cao Phong, nơi sâu nhất trong đáy mắt tràn ngập vẻ mờ mịt vô tận.

Cao Phong không nhịn được mà thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi đỡ bà cụ Cao nằm xuống giường, kéo chăn lên cho bà ta.

Xem ra, cuối cùng thì bà cụ Cao vẫn không tỉnh táo lại được.

Chuyện này có sốt ruột thì cũng không hề có ích gì.

“Bà ơi, bà nghỉ ngơi trước đi nhé, không cần bận tâm về chuyện gì nữa đâu.”

“Cháu trai phải ra ngoài làm một chút chuyện. Bà không cần phải sợ, người xấu đã bị cháu giết hết rồi, cháu đã báo thù cho ông rồi.”

Cao Phong đưa tay vỗ vào bả vai của bà cụ Cao, sau đó thì định đứng dậy rời đi.

“Bộp!”

Ngay lúc này, bỗng nhiên bà cụ Cao xòe tay ra cầm lấy tay của Cao Phong.

“Hả? Bà ơi?”

Cao Phong trừng to mắt vội vàng ngồi xuống lần nữa, trong lòng chờ mong nhìn bà cụ Cao.

“Phượng, phượng hoàng niết bàn, khi sống lại, sẽ hóa rồng rồi mọc ra móng vuốt, rồi sẽ bay lên trời…”

Giọng nói của bà cụ Cao khàn khàn, chậm rãi nói ra câu nói này.

Cao Phong trừng to mắt, không ngừng gật đầu, chờ đợi bà cụ Cao nói tiếp.

Đây là lần thứ hai bà cụ Cao nói câu nói này.

Cao Phong cũng có thể hiểu được đại khái.

Dù là phượng hoàng niết bàn hay là rồng mọc móng vuốt, chắc chắn đều sẽ phải trải qua một quá trình vô cùng đau đớn.

Phượng hoàng niết bàn, nghĩa là phượng hoàng dùng chính ngọn lửa của nó thiêu sống mình đến chết, sau đó sẽ sống lại ở ngay bên trong ngọn lửa thiêu đốt đó, từ đó đạt được sinh mạng vĩnh cửu.

Đó là một loại tinh thần ngoan cường và một loại ý chí dũng cảm phấn đấu kiên trì.

Nếu một con rồng muốn mọc ra năm cái móng vuốt để biến thành rồng thần năm vuốt, đương nhiên là sẽ phải phá vỡ cơ thể để mọc ra những móng vuốt sắc nhọn.

Những quá trình này nhất định đều phải chịu đựng đau đớn và trắc trở.

Cho nên Cao Phong có thể hiểu được đại khái là bà cụ Cao đang nói với mình, phải tiếp nhận trắc trở thì cuối cùng mới có thể bay lên cảnh giới Cửu Thiên.

Mong con hơn người, trông mong con sẽ trở thành phượng hoàng, đây nhất định là mong mỏi của bà cụ Cao đối với Cao Phong.

“Bà yên tâm đi, cháu trai nhất định sẽ không làm phụ lòng mong đợi của bà.”

“Bà ơi, bà còn muốn nói gì không?” Cơ thể của Cao Phong nghiêng về phía trước, nhẹ giọng hỏi.

Nhưng bà cụ Cao không nói thêm gì nữa, chỉ thi thoảng lặp lại câu nói này.

Rất hiển nhiên, bà ta vẫn chưa hề tỉnh táo hoàn toàn.

“Haiz.”

Cao Phong than nhẹ một tiếng, nhìn bà cụ Cao một chút rồi quay người đi ra ngoài, trong lòng anh cảm thấy có chút thất vọng.

Lần này, sau khi hạ cánh ở Thành phố Đà Nẵng, Cao Phong bắt đầu cảm thấy cảm thấy hình như chuyện bí mật của nhà họ Cao càng ngày càng nhiều.

Có một số việc, khi anh chưa đạt đến một độ cao nào đó thì vẫn chưa có tư cách để tiếp xúc.