Rể Quý Rể Hiền

Chương 2918




Chương 2918

“Tôi đã nói rồi, ai đi thần phục thì chính là đồ ngốc, nhà họ Cao tuy rất mạnh, nhưng họ dám gây nên sóng gió ở thành phố Đà Nẵng thử xem?”

“Kè hèn nhà họ Cao, kẻ hèn Cao Anh Hạo, có gì đáng để dè chừng?”

Ai cũng buông lời cười nhạo, ai cũng to nhỏ không ngừng.

Nhưng, những lời mỉa mai trào phúng này mới líu lo không tới mười phút đã lập tức đình chỉ.

Nguyên nhân là vì, có một tổ chức thế lực ngầm cực kỳ có danh tiếng ở thành phố Đà Nẵng đã bị người ta tiêu diệt.

Đúng thế, là bị người tiêu diệt.

Cả quá trình hai bên giằng co chiến đấu, không đến năm phút đã giải quyết xong.

Phải biết rằng, số thành viên của tổ chức ngầm kia cũng phải hơn ba trăm người đó!

Chỉ trong vòng năm phút đã bị người ta đánh cho tan tác…

Thủ đoạn phải mạnh mẽ tới cỡ nào đây chứ?

Chuyện này nhanh chóng lên men, truyền khắp cái vòng thượng lưu ở thành phố Đà Nẵng.

Chỉ trong nháy mắt, vô số người tự động câm miệng, trong lòng dâng lên dự cảm không ổn.

Nhà họ Cao thật sự có gan ra tay ư?

Mấu chốt là, cấp trên hình như không phái người xuống nhúng tay can thiệp vụ này?

Chuyện này, không đơn giản chút nào…

Một số người có khứu giác nhanh nhạy đã cảm nhận được sự bất thường

Cùng lúc đó, ở quận Liên Chiểu, thành phố Đà Nẵng.

Tòa nhà tổng bộ của hội Đông Chiểu.

Hội Đông Chiểu là tổ chức ngầm lớn nhất ở quận Liên Chiểu, đàn em dưới tay phải hơn một ngàn người.

Tất cả các loại câu lạc bộ vui chơi giải trí ở quận Liên Chiểu đều có người của họ bảo kê.

Nhân viên cực đông, thực lực hùng hậu.

Nghe đồn, đại ca của hội Đông Chiểu còn nắm trong tay vũ khí nóng nữa.

Tóm lại, hội Đông Chiểu ở chốn Liên Chiểu này hoàn toàn xứng đáng với cái danh tổ chức ngầm hàng đầu.

Không ai dám chọc, không ai dám đụng vào.

Ngày thường, họ chuyên gia làm xằng làm bậy, lũng đoạn thị trường, khiến nhiều người giận dữ mà không dám nói gì.

Phía trên cũng từng sai người tới đây quản chế bọn họ.

Nhưng ai ngờ hội Đông Chiểu đã càn rỡ tới trình độ đó rồi cơ chứ?

Ngay cả xe của 110 chúng cũng thẳng tay sai người quăng đi.

Pháp luật không thể làm gì chúng, tới mấy nghìn người tụ lại một chỗ, trừ khi xuất động quân đội, nếu không chẳng thể trấn áp nổi.

Cho nên, dưới tình huống này, hội Đông Chiểu càng ngày càng càn quấy.

Chúng lũng đoạn những ngành sản xuất có lợi nhuận kếch xù, ức hiếp dân chúng bình thường.

Thậm chí còn mơ hồ bày ra tư thế muốn xưng vương xưng bá ở quận Liên Chiểu.

Mọi người ở quận Liên Chiểu giận dữ tột cùng nhưng không dám nói gì.

Rạng sáng mười hai giờ, tòa nhà tổng bộ của hội Đông Chiểu tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Một anh thanh niên mặc đồ đen, thong dong nện bước tiến vào đại sảnh lầu một.

Sau khi quét mắt một vòng khắp đại sảnh, anh ta ngồi thẳng xuống sô pha.

Hai chân anh ta nâng lên, gác thẳng lên mặt bàn thủy tinh chỗ phòng khách.

Anh thanh niên này, đúng là Liễu Tông Trạch.

Đã một thân một mình tiến vào tòa nhà tổng bộ của hội Đông Chiểu, lại còn dám ngạo mạn như vậy, phóng tầm mắt khắp cả quận Liên Chiểu cũng không có ai dám làm thế.

Vì vậy, trong mắt rất nhiều người, thái độ này của Liễu Tông Trạch chỉ là một chú nghé con mới sinh không sợ hổ mà thôi.

“Phực!”

Liễu Tông Trạch ngả người ra sô pha, giơ tay tự châm cho mình một điếu thuốc.

Tòa nhà tổng bộ của hội Đông Chiểu có khoảng ba trăm tên cấp dưới thường trú, mỗi một tầng đều có vô số đàn em bảo vệ.

Mà tầng thứ nhất này có không dưới 50 người lực lượng bảo an.

“Cậu bạn này, có chuyện gì sao?”