Rể Quý Rể Hiền

Chương 2896




Chương 2896

Khi nghe Cao Phong nói tới lời này, hai mắt Lâm Vạn Quân đột nhiên mở to.

“Khi chúng ta còn nhỏ, ông ta đã cứu mạng mày, cũng yêu thương bảo vệ mày.”

“Mày lại nhẫn tâm bảo Cao Bằng, nhốt ông ấy trong phòng tối ba tháng dài.”

“Mỗi ngày cho ăn một túi bánh mì khô mà sống!”

“Roẹt!”

Cao Phong nói xong nhát dao thứ tư liền chém xuống.

Nhát dao này trực tiếp từ ngực Cao Anh Hạo chém xuống bụng dưới.

Máu tươi như thể thác nước, điên cuồng chảy ra bên ngoài.

Cứ như vậy, Cao Anh Hạo sống không nổi hai mươi phút thì sẽ tử vong.

“Đau, đau quá!”

Cả người Cao Anh Hạo cuộn tròn trên mặt đất, đau đớn do thể xác đem lại khiến anh ta rơi vào hôn mê, trực tiếp ngất xỉu.

“Ào!”

Chưa đợi Cao Phong lên tiếng, Long Tuấn Hạo đã lấy một chậu nước hắt lên người Cao Anh Hạo.

“Hừ, hừ, đau…đau quá…lạnh quá.”

Cao Anh Hạo co quắp trên mặt đất, vòng tay ôm cơ thể, cuộn tròn như một quả bóng.

Cơ thể chảy máu quá nhiều sẽ khiến toàn thân phát lạnh, cộng thêm một chậu nước lạnh của Long Tuấn Hạo khiến cho toàn thân Cao Anh Hạo trên dưới đều run rẩy không ngừng.

“Nhát thứ năm là vì bà cụ Cao.”

“Mày đã cho bà ấy uống rất nhiều thuốc khiến cho bệnh mất trí nhớ lâu năm của bà ấy ngày càng nghiêm trọng hơn, đúng không?”

Cao Phong như đang hỏi chuyện, thực tế lại giống như đang thanh toán nợ nần vậy, không chờ Cao Anh Hạo trả lời, lại chém thêm một đao nữa.

Chẳng qua lần này Cao Phong không dùng quá nhiều sức lực, chỉ là gây thêm một vết thương trên người Cao Anh Hạo.

Nếu không Cao Anh Hạo chết thật dễ dàng rồi, vậy thì quá lợi cho hắn ta còn gì.

“Nhát thứ sáu.”

“Nhát thứ bảy.”

“Nhát thứ tám.”

Những nhát dao không ngừng, máu tươi trào ra.

Cao Phong tiếp tục nói, từng nhát từng nhát liên tục chém xuống.

Ngay lập tức, trên người Cao Anh Hạo đã bị chém mười mấy nhát.

Da thịt lẫn lộn vô cùng thê thảm, máu chảy ròng ròng.

Nhưng Cao Phong vẫn chưa có ý dừng lại, chỉ cần Cao Anh Hạo không chết là anh còn chém.

Đến phía sau, ngay cả bản thân Cao Phong cũng không tìm ra lý do gì để tiếp tục chém Cao Anh Hạo rồi nhưng anh vẫn không ngừng tay.

Con dao vung lên hạ xuống, chém liên tục.

Máu tươi loang ra từng lớp, từng lớp, nhuộm đỏ cả một vùng đất rộng lớn.

Cao Anh Hạo mắt nhìn đó, nhưng chỉ còn thở ra không hít vào nữa, toàn thân trên người đều chằng chịt những vết thương.

Quần áo đắt tiền trên người bị băm thành vô số mảnh, da thịt bên dưới cũng rã rời với nhau.

Đau đớn tột cùng như thể bị xử lăng trì.

“Cao Kình Thiên, tôi cầu xin anh giết tôi đi, cho tôi chết một cách nhanh chóng đi.”

Cao Anh Hạo nằm trên mặt đất như một con chó chết, dùng tất cả sức lực xoay đầu nhìn Cao Phong nói.

“Muốn chết nhanh chóng, không có dễ dàng như vậy đâu.”

“Tao sẽ để bác sĩ cứu sống mày, sau đó mỗi ngày giết mày một lần.”

“Mỗi lần, tao sẽ giữ lại cho mày một hơi thở, sau đó lại giết mày cho tới khi da thịt lẫn lộn.”

“Chừng nào tao hết hứng, tao sẽ cho mày chết.”

Trên mặt Cao Phong lúc này là một nụ cười ảm đạm.

Giống như một thần chết thật sự, biểu tình ảm đạm đó không khỏi khiến người ta sợ hãi.

Cao Anh Hạo thật sự bị dọa, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Vốn dĩ Cao Anh Hạo cho rằng mình sẽ không bị sát hại tới chết, nên mới ở trước mặt Cao Phong kêu gào.