Rể Quý Rể Hiền

Chương 2885




Chương 2885

Sau đó, khi Cao Phong bị đuổi khỏi nhà họ Cao, bọn họ cũng rời đi nhưng ngay sau đó lại được Cao Anh Hạo từ từ thu mua.

Danh sách này là tất cả những thành viên cốt cán của Cao Anh Hạo và những người đã giúp Cao Anh Hạo làm chuyện ác.

Chính Lâm Vạn Quân đã sắp xếp nội gián để thu thập bí mật.

Những nội gián đó, Lâm Vạn Quân chưa bao giờ sử dụng, vì ông ta sợ bại lộ.

Mà nhiệm vụ duy nhất của họ là thu thập danh sách những kẻ có qua lại với Cao Anh Hạo.

Bởi vì, nếu Cao Phong thật sự muốn nắm giữ nhà họ Cao, anh nhất định phả loại bỏ những kẻ bất đồng chính kiến, cũng như quét sạch hoàn toàn thuộc hạ của Cao Anh Hạo.

Nếu không, chắc chắn bọn họ sẽ gây ra cho anh rất nhiều rắc rối.

Điều buồn cười là Cao Anh Hạo đã từng hỏi Cao Phong rằng, cảm giác bị phản bội là như thế nào?

Nào ngờ,Vũ Hoàng Minh chỉ là giả vờ phản bội, mà đám nội gián mà anh phái đến bên Cao Anh Hạo, mới chính là kẻ phản bội thật sự.

“Bây giờ, tôi đọc đến tên của ai.”

“Người đó có 5 giây để bước ra khỏi hàng và tiến lên phía trước.”

“Chậm một giây sẽ ăn một viên đạn.”

Cao Phong mở tay ra, tờ giấy trong tay liền đập vào ngay trước mắt.

“Thình thịch!”

Trái tim của vô số người đồng thời đập thình thịch.

Nguồn gốc của danh sách trong tay Cao Phong là từ đâu ra?

Đó là danh sách người anh muốn bỏ qua hay là muốn xử lý?

“Cao Anh Hạo, Cao Bằng, Cao Dương!”

Cao Phong liếc nhìn ba người họ và bắt đầu gọi tên.

Sau bọn họ chính là những thành viện thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao.

Từ trên xuống dưới không ai là không bị gọi tên.

Ban đầu những người này rất nghe lời, ai được Cao Phong gọi tên đều đều bước ra khỏi hàng

Nhưng khi những cái tên càng đọc càng nhiều, một số người bắt đầu hoang mang.

Bọn họ đều là những thành viên cốt cán dưới trướng Cao Anh Hạo, chính vì vậy họ tự nhận thức được những người Cao Phong gọi tên lúc này chắc chắn là tay chân của Cao Anh Hạo.

Cao Phong thật sự có hỏa nhãn kim tinh sao?

Tại sao những chuyện này cũng không thể qua mắt được anh?

Chẳng mấy chốc, hơn năm mươi người bước ra, đứng thành một hàng dài dưới bục cao.

Gió biển gào thét, giọng nói Cao Phong vẫn đều đều, giống như đang chọn binh điểm tướng, đọc lên từng cái tên một.

Tuy nhiên, khi Cao Phong gọi tên một người thì không có ai bước ra cả.

Cao Phong khẽ cau mày, lập tức đọc lại.

Lặp lại lần thứ hai, vẫn không có ai đi ra.

Tuy nhiên, những người trên khán đài đều đồng loạt nhìn về phía một thanh niên áo đen.

Trong trường hợp này, dù không muốn thừa nhận, cũng phải cắn răng thừa nhận.

“Cậu không muốn bước ra sao? Hay là coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.

“Cậu Kình Thiên, không phải như vậy, tôi sẽ đi ra ngoài ngay bây giờ.”

Thanh niên áo đen có vẻ rất thành khẩn, chuẩn bị bước nhanh ra ngoài.

Tuy nhiên, mặc dù vẻ mặt rất thành khẩn nhưng Cao Phong nhìn ra được trong mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh lùng.

“Nếu đã không muốn bước ra thì cũng không cần ra.” Cao Phong khẽ xua tay.

“Pằng pằng pằng pằng!”

Mệnh lệnh vừa ra, Long Tuấn Hạo đã cầm súng càn quét.

Vô số viên đạn bay về phía thanh niên áo đen.

Không đến mười giây, trên người thanh niên áo đen có hơn chục lỗ đạn, trong nháy mắt bị bắn thành cái rổ, máu tươi chảy đầm đìa.

“Phụt!”

Thanh niên áo đen trợn to hai mắt, ngã xuống đất, chết một cách tức tưởi.

“Biết điều nghe lời còn có thể sống sót.”