Rể Quý Rể Hiền

Chương 2870




Chương 2870

Trong tay đầm đìa máu tươi, trên mặt vô số những vết thương nhỏ.

Nhưng lúc này tình huống của chiến trường vô cùng khẩn cấp, gần như không một ai chú ý đến anh ta.

Mà tiếng kêu thảm thiết của anh ta rất nhanh đã bị tiếng súng át mất.

Tiếng súng giống như tiếng pháo nổ vang trời, liên miên không dứt.

Một trăm khẩu súng hạng nặng, cộng thêm gần hai nghìn khẩu súng tiểu liên M4A1, đồng loạt bắn ra.

Ánh mắt của Cao Anh Hạo nhanh chóng khóa chặt lên đám người Long Tuấn Hạo, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Cuối cùng cũng đã đến thời điểm phản kích.

Lần bắn quét đám người Long Tuấn Hạo này, hẳn là cũng đã tổn thất ít nhất một nửa nhỉ?

Tiếng súng không ngừng vang lên, âm thanh đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó, những tiếng kêu la thảm thiết không ngừng truyền đến.

Có điều những tiếng kêu la không phải do binh sĩ Phong Hạo phát ra.

Mà lại phát ra từ phía binh sĩ nhà họ Cao phía bên Cao Anh Hạo.

“A! Tay của tôi!”

“Mắt của tôi, mặt của tôi. Á! Đau!”

“Cái quỷ gì vậy? Nổ tung rồi, khẩu súng này nổ tung!”

“Của tôi cũng nổ rồi. A, ngón tay của tôi bị nổ tung rồi, a!”

Chỉ trong chốc lát, đội ngũ mấy chục nghìn binh sĩ của nhà họ Cao, không ngừng có người ngã xuống, kêu gào thảm thiết.

Đó là tiếng quỷ khóc sói tru, kêu thảm ngất trời.

Vốn nghĩ rằng binh sĩ của nhà họ Cao đang khí thế ngút trời, nhất định phải quét sạch đám người Cao Phong, giờ phút này giống như lúa mì ngã ào ào xuống một vùng rộng lớn, nằm trên mặt đất la hét.

Thế nhưng đám người Long Tuấn Hạo thật ra mới chỉ vừa nhặt súng lên, còn chưa kịp nã một phát súng nào.

“Ơ! Thành công rồi sao?” Long Tuấn Hạo trừng lớn mắt, lẩm bẩm nói.

Cao Phong ngây ngẩn cả người, Lâm Vạn Quân hết sức kinh hãi.

Tất cả các binh sĩ Phong Hạo đều rơi vào trạng thái mơ hồ.

Nhìn về phía đối diện, đám binh sĩ của nhà họ Cao ai dám nổ súng thì giây tiếp theo sẽ ngã xuống đất.

Phía trước một tên xạ thủ vừa bóp cò, nóng súng đã trực tiếp nổ tung, đạn tiếp tục vỡ vụn trong nòng súng.

Những viên đạn lần lượt vỡ tan, sinh ra một lực đập vô cùng mạnh, giống như một quả bom, ngay cả nòng súng cũng trực tiếp bị phá vỡ.

Mà những mảnh sắt vỡ lập tức bay thẳng vào mặt anh ta.

Nơi bị mảnh sắt bắn trúng ngay lập tức chảy máu như trút, người binh sĩ nhà họ Cao này cũng theo đó mà ngã xuống.

Tình huống này xảy ra ở trên người của toàn bộ các binh sĩ nhà họ Cao.

Bất cứ khi nào có ai đó nổ súng sẽ được tận hưởng cảm giác khẩu súng trên tay nổ tung.

Kết cục chỉ có một, ai nổ súng, người đó sẽ lập tức bị phản kích lại mà nổ tung.

Ngược lại những người lúc nãy không đành lòng ra tay với Cao Phong lúc này vẫn bảo toàn được mạng sống.

Một hai khẩu súng nổ tung thì còn có thể hiểu được mà bỏ qua. Dù sao thì lúc chế tạo súng cũng không thể bảo đảm được mỗi một khẩu đều có thể hoàn mỹ.

Nhưng lúc này tất cả đều bị nổ tung, đến mức như này rồi thì ai cũng biết là có vấn đề!

Tuy nhiên vấn đề từ đâu mà ra, chỉ sợ rằng không mấy ai có thể làm rõ được chuyện này.

Trong khoảng thời gian không đầy một phút, hơn hai nghìn binh sĩ của nhà họ Cao đã bị hạ gục đến hơn một nghìn tám trăm người.

Những người còn lại đều ngẩn cả ra, sau đó thì mạnh mẽ cúi đầu nhìn vũ khí mạnh ở trong tay.

Vũ khí mạnh vốn dĩ vô cùng lợi hại, có thể dàng giết chết đối phương, nhưng trong mắt bọn họ lúc này lại giống như củ khoai nóng hổi.

Tất cả những binh sĩ còn lại của nhà họ Cao đều nhanh chóng thả vũ khí xuống, không dám động đến nữa.

Vũ Hoàng Minh trừng lớn mắt, trong tay cũng đang cầm một khẩu M4A1 đen bóng, trong lòng kinh hoàng không thôi.

Anh ta không ngờ rằng, quyết định này của bản thân vậy mà đã cứu anh ta một mạng.