Rể Quý Rể Hiền

Chương 2806




Chương 2806

Cao Phong chậm rãi cúi đầu nhìn dòng nước được tạo thành bởi vô số vệt máu tươi dưới chân, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Sau đó, Cao Phong lại chậm rãi giơ tay ra, nhìn những đường chỉ tay.

Nước mưa rơi xuống tay, chảy xuống rồi vỡ tan, những đường chỉ tay cũng dần trở nên mơ hồ.

Cao Phong lại nhìn dòng sông đang cuồn cuộn chảy ở phía xa, trong lòng vô cùng rối ren.

Anh không khỏi suy nghĩ, nếu bản thân đứng ở vị trí của Liễu Tông Trạch, nếu như Kim Tuyết Mai là nội gián bên cạnh anh.

Liệu bản thân anh có đưa ra quyết định như Liễu Tông Trạch hay không?

Giờ phút này, anh hoàn toàn thấu hiểu được những gì mà Liễu Tông Trạch đã làm trong thời gian qua.

Tên ngốc cũng được, não tàn cũng được.

Cuối cùng vẫn không thoát khỏi một chữ “tình”.

Ở trong mắt kẻ khác, Liễu Tông Trạch là một tên ngốc, bị Cao Mỹ Lệ đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Trên thực tế, anh ta chẳng qua chỉ là một tên ngốc, bị vướng vào lưới tình mà thôi.

Chỉ một chữ “tình” mà có thể khiến con người ta nguyện sống nguyện chết.

Cao Phong dầm mình trong cơn mưa lớn, không để thuộc hạ che ô cho mình, cứ như vậy mà đứng ngây người tại chỗ.

Lấy ra hộp thuốc lá đã sớm bị mưa làm ướt.

“Thu dọn hiện trường sạch sẽ, tôi về trước.”

Cao Phong thở dài một tiếng, vươn tay vứt điếu thuốc lá rồi xoay người bước lên xe.

Tuy rằng đã diệt trừ được nội gián, nhưng trong lòng anh lại không thấy vui mừng một chút nào.

Ngược lại, còn rất buồn bã, rối loạn.

….

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe khác.

“Mỹ Lệ!”

Liễu Tông Trạch đột nhiên tỉnh lại, vươn tay nắm chặt trước mặt, nhưng chỉ nắm được khoảng trống.

“Mẹ kiếp! Anh Phong lãng phí thời gian để làm ra việc này, một là để một mẻ bắt gọn hết những tên nội gián.”

“Còn một nguyên nhân quan trọng khác đó là muốn làm cho cậu hoàn toàn nhận ra được sự thật, cởi bỏ nút thắt trong lòng cậu.”

“Con mẹ nó, hiện giờ cậu đã nhận ra được sự thật, lời mà Cao Mỹ Lệ nói cậu cũng nghe được, nhưng ông đây phát hiện ra cậu vẫn để tâm đến mấy chuyện vụn vặt đó.”

Long Tuấn Hạo ngồi ghế lái lái xe, miệng ngậm một điếu thuốc, hừ lạnh và nói.

Liễu Tông Trạch như chết lặng khi nghe những lời nói đó, anh ta vò đầu bứt tai không thôi.

“Long Tuấn Hạo, đưa tôi quay lại! Tôi muốn tự tay chôn cất cô ấy.” Liễu Tông Trạch trầm giọng.

“Mai táng à! Sau này lập cho cô ta một ngôi mộ, rồi cậu đến đó thăm cô ta cũng được.” Long Tuấn Hạo không hề nghe theo lời của Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch giống như một tên ngốc, nhìn về phía trước, không nói một lời nào.

Cần gạt nước không ngừng chuyển động trên kính chắn gió, chỉ một chốc đã làm sạch tầm nhìn.

“Tôi đã nói với cậu rồi, nguồn gốc của mọi chuyện đều do Cao Anh Hạo.”

“Ngoài ra, nếu cậu thật sự có tình cảm với cô ta thì hãy đi giết Cao Anh Hạo, sau đó giải thoát cho cha mẹ của cô ta, coi như là một sự an ủi với cô ta.”

Long Tuấn Hạo liếc nhìn qua kính chiếu hậu, nói với Liễu Tông Trạch.

“Được! Được!”

Liễu Tông Trạch gật đầu, sau đó nắm chặt hai tay, rơi vào trầm mặc.

“Đưa tôi đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.” Liễu Tông Trạch im lặng hồi lâu, sau đó nói nhỏ.

“Trước tiên, cậu hãy quay về nghỉ ngơi đi.”Long Tuấn Hạo lại liếc nhìn Liễu Tông Trạch, hờ hững nói.

Anh ta cũng đoán được Liễu Tông Trạch muốn làm gì.

“Đưa tôi đi!” Liễu Tông Trạch lặp lại.

Long Tuấn Hạo dừng lại một chút, sau đó trực tiếp quay đầu xe, lao nhanh về phía khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Núi Bồng Thiên.

Đoàn xe chở Cao Phong từ từ đi tới.