Rể Quý Rể Hiền

Chương 2650




Chương 2650

“Nếu như còn có nơi nào tiếp đón không tốt, xin hãy tha lỗi.” Cao Phong cũng là mang theo vẻ áy náy nói.

“Không có sao không có sao, nên làm mà nên làm mà, đưa trở về trước đi, đưa trở về trước đi.”

Diệp Thiên Long liên tục xua tay, nói: “Tôi chờ cậu ở nơi này, tôi còn có chuyện tìm cậu.”

“Được!”

Cao Phong gật đầu một cái, sau đó lập tức chuẩn bị đưa Kim Tuyết Mai rời đi.

Mà trên miệng của Diệp Thiên Long mới vừa nói ở nơi này chờ Cao Phong, nhưng mà bước chân ở dưới chân lại không hề nghe theo sự khống chế.

Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kim Tuyết Mai, bước chân lại cũng chậm rãi xê dịch, lại đi theo sau lưng hai người.

Lúc này Diệp Thiên Long, giống như là người đã không còn lý trí vậy, hết thảy những thứ đang diễn ra ở xung quanh cũng không liên quan đến ông ta, ánh mắt cứ vậy mà nhìn thẳng về phía hai người, chậm rãi đi theo sau hai người.

“Trung tướng Long?” Trọng Dương Bình sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhỏ giọng kêu một câu.

Nhưng mà Diệp Thiên Long lại không phản ứng lại chút nào, thật sự giống như là tẩu hỏa nhập ma, hình như là không nỡ để cho hai người rời đi vậy, tiếp tục bước đi theo.

“Trung tướng Long!” Trọng Dương Bình thấy vậy thì vội vàng tiến lên, đưa tay kéo Diệp Thiên Long một chút.

“Hả?” Cuối cùng Diệp Thiên Long cũng đã kịp phản ứng lại, sau đó xua tay nói: “Tôi không sao, tôi không sao…”

“Trung tướng Long, ông thất lễ rồi, nơi này còn có nhiều người như vậy…” Trọng Dương Bình hạ thấp giọng, nhỏ tiếng nói ở bên tai của Diệp Thiên Long.

“Ừ… Tôi biết rõ.”

Diệp Thiên Long chậm rãi dừng bước chân lại, đưa mắt nhìn hai người Cao Phong đi xa.

Ông ta rất muốn cùng đi với hai người, nhìn một chút xem Kim Tuyết Mai sống ở nơi có tốt hay không, ăn đồ ăn có ngon hay không.

Nhưng mà ông ta biết, ít nhất bây giờ, vẫn không thể.

“Gia chủ nhà họ Diệp, ông uống trà đi!”

Lâm Vạn Quân bước lên trước, tự mình đưa tới một ly trà thơm.

“Ông Quân không cần khách sáo, năm đó tôi cũng từng được nghe qua uy danh của ông cụ nhà họ Cao.”

“Mà ông, chính là kiện tướng đắc lực trong những người thuộc hạ dưới trướng của ông cụ nhà họ Cao.” Diệp Thiên Long ở trước mặt của Lâm Vạn Quân cũng không hề bày ra bất kỳ dáng vẻ làm cao gì, khẽ xua tay cười nói.

Lâm Vạn Quân sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Gia chủ nhà họ Diệp quá khen…”

Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống hỏi: “Tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao năm đó các người lại bỗng nhiên thu tay lại mà lùi về sau vậy chứ?”

“Nếu như các người tiếp tục phát triển, tiền đồ chắc chắn sẽ không thể lường được!”

Lâm Vạn Quân nghe vậy thì yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Mọi việc có nhân thì tất sẽ có quả, gia chủ nhà họ Diệp, chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới cũng được.”

Diệp Thiên Long gật đầu một cái, không hề tiếp tục hỏi nhiều nữa.

Ông ta muốn ở chỗ này chờ Cao Phong quay trở lại là vì còn có chuyện muốn nói với Cao Phong.

Trong đoàn xe quay trở về núi Bồng Thiên.

Cao Phong ngồi ở hàng sau, Kim Tuyết Mai cũng đang ngồi ở bên cạnh của Cao Phong, rúc vào trong ngực của Cao Phong.

“Soạt!”

Người Vệ sĩ áo đen đang ngồi lái xe ở trước mặt vô cùng có mắt nhìn, chủ động kéo tấm rèm ngăn cách hai nửa trước sau bên trong chiếc xe lại.

Cứ như vậy, hàng ghế sau đã hình thành một không gian nhỏ độc lập.

Kim Tuyết Mai rúc vào trong ngực của Cao Phong, trong tay vẫn còn đùa nghịch hai miếng ngọc bội màu xanh da trời nhỏ kia.

“Ối, Cao Phong, em quên đưa trả lại cái này cho chú Long rồi.” Kim Tuyết Mai bỗng nhiên kịp phản ứng lại, có chút ngượng ngùng nói.

“Không sao, vốn dĩ là ông ấy muốn tặng nó cho em.” Cao Phong khẽ gật đầu, cười một tiếng, sau đó vén một vài sợi tóc của Kim Tuyết Mai lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.

“Được rồi…” Kim Tuyết Mai gật nhẹ đầu, một lần nữa ghé gương mặt mềm mại của mình lên ngực của Cao Phong.