Rể Quý Rể Hiền

Chương 2636




Chương 2636

Trong lòng, lại dâng lên một loại cảm xúc không nói rõ được.

“Thế nào, không thoải mái sao?” Cao Phong vội vàng đỡ lấy Kim Tuyết Mai.

“Không phải, em cảm thấy, ông ta, ông ta thật quen thuộc…”

“Thật giống như, đã gặp qua ở nơi nào đó rồi vậy, ông ta, là ai?” Kim Tuyết Mai nói chuyện với Cao Phong, nhưng ánh mắt của cô lại vẫn như cũ không rời khỏi Diệp Thiên Long.

Mà Diệp Thiên Long, từ một giây phút sau khi đi ra khỏi máy bay trực thăng kia, thì đã lập tức liếc mắt tìm kiếm, sau đó nhìn thấy Kim Tuyết Mai đang đứng ở bên cạnh Cao Phong, lẫn trong toàn bộ đám người.

“Ầm!”

Trong nháy mắt, đầu của Diệp Thiên Long nổ ầm lên một tiếng.

Ông ta đã từng được nhìn thấy tướng mạo của Kim Tuyết Mai ở trong ảnh, đơn giản là giống y như đúc với mẹ ruột của Kim Tuyết Mai.

Nhưng, xem ảnh thì dẫu sao cũng vẫn không bằng nhìn thấy được người thật!

Chỉ trong một cái nháy mắt khi ông ta chạm phải ánh mắt của Kim Tuyết Mai, trong lòng của Diệp Thiên Long cũng đột nhiên biết được.

Kim Tuyết Mai, hai trăm phần trăm chính là con cháu của Diệp Thiên Long ông ta.

Máu nồng hơn nước!

Sự tương liên tương thông ở trong huyết mạch, tuyệt đối không sai được!

“Con gái của tôi, con gái, của tôi…”

“Dương Bình ông mau nhìn đi, kia, chính là con gái của tôi…”

Đôi môi của Diệp Thiên Long run rẩy, thân thể lại cũng cảm thấy đứng không vững nữa, không thể làm gì khác hơn là đưa tay vịn vào cửa khoang bên cạnh.

Trọng Dương Bình, cũng khẽ gật đầu.

Diệp Thiên Long chinh chiến mười năm, dấu đạn trên người có dùng hai tay cũng đếm không hết!

Vô số máu tươi chảy xuống, vô số máu thịt rơi ra, nhưng, cho tới bây giờ cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào ở trên chiến trường.

Nhưng lúc này, hốc mắt của ông ta lại đỏ lên, không cách nào khống chế được cảm xúc.

“Trung tướng Long, chúng ta đi xuống?” Trọng Dương Bình hỏi nhỏ.

Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi bước xuống.

Những binh lính đã xuống máy bay từ trước kia đều đã bày trận mà đợi, vũ khí nóng trong tay đã kéo đạn lên nòng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.

Cao Phong thấy một màn này, trong lòng biết, mình tuyệt đối không thể chờ đợi thêm nữa.

“Gia chủ của nhà họ Diệp, xin dừng bước!”

Dưới con mắt mọi người, Cao Phong tiến lên một bước, chắp tay với Diệp Thiên Long.

“Cao Phong, cậu làm cái gì vậy? Lui ra!”

Lúc này, những thành viên bên trong thể chế nhà nước ở phía trên đầu của Thành phố Hà Nội khẽ trách mắng một tiếng.

Những thành viên bên trong thể chế nhà nước khác cũng sinh lòng bất mãn.

Cao Phong này vậy mà lại không biết tốt xấu đến như thế?

Diệp Thiên Long kia là nhân vật như thế nào, đó là người mà cậu ta có thể tùy ý nói chuyện cùng hay sao?

“Ha ha.” Phạm Thanh Nhiên cười lạnh một tiếng, khoanh hai tay ở trước ngực, ngoảnh mặt làm thinh.

Nói thế nào đi nữa, nhà họ Diệp cũng coi như là có chút giao tình với nhà họ Phạm, Cao Phong anh, lại được coi là thứ gì?

Tuy nói Phạm An Quốc đã từng nói cho cô ta biết, việc nhà họ Phạm hòa giải với Cao Phong là bởi vì có nhà họ Diệp đứng giữa nhúng tay vào.

Nhưng mà Phạm Thanh Nhiên cũng không thèm để ý, cô ta chẳng qua cũng chỉ cho là, nhà họ Diệp không muốn để xảy ra rối loạn mà thôi.

Nhưng mà, nghe được lời nói ngăn cản của Cao Phong, Diệp Thiên Long thế nhưng lại thật sự dừng bước chân lại, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn Cao Phong.

Mà Cao Phong, cũng là không thèm để ý chút nào đến sự ngăn trở và ánh mắt của người ngoài, cứ bình tĩnh như vậy mà đối mặt với Diệp Thiên Long.

Sự tôn trọng và căng thẳng là có, nhưng mà đây cũng không phải là lần đầu tiên anh gặp mặt Diệp Thiên Long, cho nên trên thực tế cũng sẽ không quá đáng căng thẳng.

“Cậu, có chuyện gì?” Diệp Thiên Long trầm giọng hỏi.

“Gia chủ của nhà họ Diệp, đất của Thành phố Hà Nội này, ông, không thể đáp xuống.”