Rể Quý Rể Hiền

Chương 2521




Chương 2521

“Chuyện là như thế này, tôi không gọi điện thoại cho cậu là mong đôi bên có thể yên tĩnh một chút, mong cậu bớt giận.” Phạm An Quốc giải thích một tràng.

Ông ta vốn là người đứng đầu nhà họ Phạm, vậy mà bây giờ ông ta lại có vẻ nhún nhường với Cao Phong khiến anh có phần kinh ngạc.

Không ai đánh vào khuôn mặt hay cười, thế nên thái độ của Cao Phong cũng hòa hoãn đi một chút.

“Tôi biết lí lẽ của ông Phạm rất rõ ràng, nhưng nếu nhà họ Phạm muốn đánh thì chúng ta đánh một trận thôi.”

Giọng điệu của Cao Phong vô cùng bình lặng, mặc dù anh đã hòa hoãn không ít nhưng anh vẫn phải bày tỏ thái độ của mình cho ông ta thấy.

Nếu ông muốn đánh thì tôi sẽ đánh đến cùng, tôi có rất nhiều anh em để đối đầu với ông.

“Cậu Phong nói đi đâu vậy, con bé nhà tôi đã lỡ gây ra chuyện sai trái, sao tôi có thể dung túng hay tiếp tay cho nó được cơ chứ? Kế hoạch của chúng ta vẫn tiến hành như cũ, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cậu Phong đến cùng.” Phạm An Quốc cười khẽ một cái rồi cũng bày tỏ thái độ của mình.

Nghe ông ta nói như vậy thì tảng đá đè nặng trong lòng Cao Phong cuối cùng cũng rơi xuống.

Nói như thế nào đi chăng nữa thì Phạm An Quốc cũng là người đứng đầu nhà họ Phạm, thế nên chắc ông ta sẽ không nói một đằng làm một nẻo đâu.

Mối nguy này cũng có thể coi như được giải trừ rồi.

“Vậy thì cảm ơn ông Quốc.” Cao Phong cười nhạt.

“Ai da, không có gì, không có gì mà. Nhưng mà cậu Phong này, con người cũng không phải thánh nhân, thế nên mắc sai lầm cũng là chuyện đương nhiên thôi. Lần này đúng là con bé nhà tôi đã làm sai thật rồi. Thế nên mong cậu Phong tha lỗi mà cho con bé một cơ hội để có thể sửa sai.” Phạm An Quốc thuận theo tình hình mà nói.

“Ông không cần phải tốn công phí sức làm gì đâu, cả cuộc đời này có vợ tôi bầu bạn là tôi đã thấy đủ rồi.” Thái độ của Cao Phong vô cùng cương quyết.

“Chuyện này…” Phạm An Quốc không nhịn được mà đỏ bừng mặt lên.

Ông ta nghĩ đủ mọi cách để giao con gái mình cho Cao Phong nhưng lần nào anh cũng không quan tâm lấy một chút. Cảm giác này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Nếu ông Quốc không còn việc gì thì tôi cúp máy trước.”

Cao Phong nói bằng giọng nhàn nhạt rồi thẳng tay cúp máy, không nhịn được mà thở dài một hơi.

Thoải mái quá!

Trót lọt rồi!

Lo lắng tích tụ suốt một ngày một đêm cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.

“Sao rồi, sao rồi hả anh?”

Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn đứng trong sân, hơi ngước đầu lên nhìn về phía Cao Phong.

“Mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ, việc tấn công vào nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng chỉ còn là chuyện trong nháy mắt mà thôi.”

Cao Phong cười ha ha một tiếng rồi lập tức báo tin vui cho ba cô gái.

“Vậy là tốt rồi, em cũng biết anh Kình Thiên của em là giỏi nhất, ai cũng không đủ sức đe dọa anh Kình Thiên của em mà.” Cao Tử Hàn nhảy cẫng lên.

“Đúng thế, đúng thế, đối phương cũng không nhìn xem đó là anh rể của ai cơ chứ.” Kim Vũ Kiên cũng không nhịn được mà nhảy lên.

Còn Kim Tuyết Mai thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô khẽ lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, may là hậu quả không nghiêm trọng quá…”

Nếu thực sự vì mình mà làm rạn nứt mối quan hệ của Cao Phong và nhà họ Phạm thì chắc là cả đời này Kim Tuyết Mai cũng sẽ sống trong sự dằn vặt khôn nguôi.

Ngay sau đó, Cao Phong lại gọi điện thoại báo tin cho Lâm Vạn Quân. Lâm Vạn Quân không nói hai lời mà vội vàng thông báo tin tức cho những người khác.

Sự bàng hoàng, lo lắng đến mức đứng ngồi không yên của những người trong Khối Tập đoàn Đế Phong cũng được trút ra ngoài.

“Đi xuống ăn cơm thôi anh.”

Cao Phong cười một tiếng rồi ngay lập tức xuống lầu ăn cơm cùng mọi người.

Màn đêm buông xuống là lúc đèn đuốc sáng lên.

Ngọn đèn được chế tạo đặc biệt trên tầng cao nhất của căn biệt thự trong Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng được thắp sáng một lần nữa. Dù là sâu trong nội thành Hà Nội tít phía xa cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một ánh sáng của nó.

Ánh đèn bên trong phòng khách cũng rất sáng, khiến cả phòng sáng trưng như ban ngày.

Năm người Cao Phong ngồi quanh một chỗ ăn cơm tối trong bầu không khí vô cùng ôn hòa.

Cái bàn không lớn, chỉ đơn giản là một cái bàn tròn nhỏ thế nên mọi người ngồi rất gần nhau.