Rể Quý Rể Hiền

Chương 2503




Chương 2503

“Bây giờ thì cô biết tôi là ai rồi chứ?” Phạm Thanh Nhiên đổi khách làm chủ, lời nói công kích mạnh mẽ, vươn tay nâng tách trà nên uống một ngụm.

Chỉ bằng mấy câu đã nói rõ thân phận của mình, đánh phủ đầu Kim Vũ Kiên một cái.

“Cô!” Kim Vũ Kiên, Cao Tử Hàn, Trần Vân Lan và cả Kim Tuyết Mai đều sững sờ.

Đặc biệt là Kim Vũ Kiên, cô ta đã chuẩn bị sẵn mấy lời cần nói hết cả rồi, thế mà lúc này lại chẳng nói ra được chữ nào.

Các cô đều hiểu rõ, đối với Cao Phong thì lần hành động này của nhà họ Cao ở thành phố Đà nẵng vô cùng quan trọng.

Thậm chí có thể nói, đây là chuyện Cao Phong không thể không làm.

Mà Phạm Thanh Nhiên của nhà họ Phạm chính là chỗ dựa lớn nhất của Cao Phong trong hành trình đến thành phố Đà Nẵng lần này, vì vậy nhất định không thể đắc tội.

Thế nên Kim Vũ Kiên đã sẵn sàng đối đầu gay gắt với cô ta mà lúc này lại á khẩu không đáp trả lại được.

“Nói ngược lại, cô là ai?” Phạm Thanh Nhiên đặt tách trà xuống.

“Tôi?” Kim Vũ Kiên sững sờ, sau đó ánh mắt lóe sáng, nói: “Tôi là vợ hai của Cao Phong.”

Sau đó kéo Cao Tử Hàn lại phía mình rồi nói tiếp: “Cô ấy là vợ ba của Cao Phong.”

“Còn bà ấy…” Kim Vũ Kiên theo đà chỉ vào Trần Vân Lan, ho một tiếng: “Là mẹ nuôi của chúng tôi.”

Nói xong mấy lời này, Kim Vũ Kiên kiêu căng nhìn lại Phạm Thanh Nhiên.

Cô ta là cô chủ nhà họ Phạm thì có thể làm được gì?

Tôi không đánh, không mắng cô ta, cho cô ta biết Cao Phong có bao nhiêu người vợ, cô ta vẫn nên biết khó mà lui thì hơn!

Ấy thế mà Phạm Thanh Nhiên nghe vậy lại đột nhiên trở nên cực kỳ phấn khích.

“Thật sao? Các cô đều là vợ của Cao Phong hả? Vậy tôi, tôi chấp nhận làm vợ bé!”

Phạm Thanh Nhiên đứng phắt dậy, trong miệng còn lẩm bẩm: “Cứ tưởng rằng tính cách Cao Phong cứng nhắc, không ngờ lại kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất giấu người đẹp)? Có tận ba bà vợ sao?”

“Vậy, có thêm tôi chắc sẽ chẳng sao?”

Thấy phản ứng của Phạm Thanh Nhiên, bốn người Kim Tuyết Mai ngây ngốc luôn.

Kim Vũ Kiên biết mình nói linh tinh rồi, không nhịn được phì phì lưỡi, vẻ mặt lúng túng.

“Sao vậy, các cô lừa tôi hả?” Phạm Thanh Nhiên khẽ cau mày.

Kim Vũ Kiên sửng sốt, không nói gì nữa.

Cao Tử Hàn tiến lên một bước, nói: “Anh Kình Thiên của tôi chỉ thích chị Tuyết Mai thôi, sẽ không thích cô đâu, vì vậy cô cũng đừng dây dưa níu kéo làm gì.”

“Cô là ai?” Phạm Thanh Nhiên lạnh lùng hỏi lại.

“Tôi sao?” Cao Tử Hàn sờ trán, nói: “Tôi chẳng là ai hết, nhưng tôi theo đuổi anh Kình thiên hai mươi năm rồi mà vẫn không thể thành công.”

“Cô cảm thấy, cô có thể theo anh ấy được bao nhiêu năm?”

Mấy câu của Cao Tử Hàn vô cùng nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại cực kỳ cao.

Phạm Thanh Nhiên hơi híp mắt lại, nhìn Cao Tử Hàn vài giây, sau đó dứt khoát không nói chuyện với mấy người Kim Vũ Kiên nữa, trực tiếp nhìn thẳng vào Kim Tuyết Mai.

“Cô có tiện một mình nói chuyện với tôi không?” Giọng điệu của Phạm Thanh Nhiên còn ẩn chứa chút bắt buộc.

“Có thể.”

Kim Tuyết Mai chậm rãi đứng lên, sau đó đi vào trong phòng.

Phạm Thanh Nhiên không do dự chút nào đi theo, cứ tự nhiên như đang ở nhà mình ấy.

Trong phòng, Kim Tuyết Mai và Phạm Thanh Nhiên ngồi đối diện nhau, cứ nhìn nhau một lúc.

Tuy khí thế trên người Phạm Thanh Nhiên rất mạnh mẽ nhưng Kim Tuyết Mai chẳng e sợ chút nào, dùng ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng Phạm Thanh Nhiên.

Cô biết không thể trốn tránh mãi được, bèn to gan đối mặt.

“Cao Phong thích cô sao?” Kim Tuyết Mai mở lời trước.

Một câu hỏi khiến Phạm Thanh Nhiên phải im lặng.

Nếu như Cao Phong thích cô ta thì cô ta cần gì phải đi đến bước đường này chứ hả?

“Tôi không quan tâm anh ấy có thích tôi hay không, chỉ cần tôi yêu anh ấy là đủ rồi.” Phạm Thanh Nhiên từ tốn nói.

“Nhưng cô thế này thì không phải yêu, chỉ muốn chiếm giữ mà thôi.” Kim Tuyết Mai hơi nghiến răng, cô muốn bảo vệ tình yêu của mình.

Câu nói vừa được nói ra thì Phạm Thanh Nhiên trợn tròn mắt, im lặng không nói gì.