Rể Quý Rể Hiền

Chương 2499




Chương 2499

“Ha ha!” Cao Phong cười ha ha, ôm Kim Tuyết Mai chặt hơn.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Kể cả Cao Phong cũng không phải ngoại lệ.

Ở cạnh Kim Tuyết Mai, thỏa thích hưởng thụ sự dịu dàng, ấm áp này, khiến anh không lỡ rời.

Không cần phải nghĩ gì cả, chỉ muốn che chở vợ con mình thật tốt.

“Cao Phong, khi anh ở thủ đô… có cô gái nào theo đuổi anh không hả?” Kim Tuyết Mai đột nhiên hỏi.

“Ơ… cái này, cái này…” Cao Phong sững sờ, sau đó hơi lúng túng, hắng giọng một cái.

Anh không muốn cho Kim Tuyết Mai biết chuyện này, để cô không phải phiền lòng.

Nhưng mà nếu như không nói ra thì lại thấy hơi có lỗi với Kim Tuyết Mai.

“Có.” Cao Phong đắn đo mãi, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.

Trả lời xong thì Cao Phong im lặng, chờ đợi phán xét của Kim Tuyết Mai.

Nhưng Kim Tuyết Mai vẫn chẳng có gì thay đổi cả, chỉ khẽ gật đầu một cái.

“Tuyết Mai, em không giận sao?” Thấy Kim Tuyết Mai không nói năng gì, Cao Phong lại thấp thỏm, đứng ngồi không yên, chủ động hỏi cô.

“Tại sao em phải tức giận chứ? Có người theo đuổi thì chứng minh chồng của em rất có sức hấp dẫn, em vui còn không kịp đó.” Kim Tuyết Mai cười cười, lắc đầu.

Cao Phong trợn mắt lên, yết hầu chuyển động lên xuống hai lần, anh cảm thấy Kim Tuyết Mai hình như đang nói mát thì đúng hơn?

“Vậy anh, anh có không…” Suýt chút nữa thì Kim Tuyết Mai quên béng đi chuyện dấu son môi trên lưng Cao Phong.

Suy cho cùng, nếu như thực sự yêu thích một người nào đó thì sao có thể không để tâm chút nào được chứ.

“Anh… không…” Cao Phong hơi chột dạ.

Mặc dù giữa anh và mấy người Phạm Thanh Nhiên chẳng phát sinh chuyện gì cả nhưng với Lâm Chí Linh thì quả thực đã ngủ cùng phòng một buổi tối.

Nhưng chuyện này làm sao có thể nói cho Kim Tuyết Mai biết được đây.

Vì vậy, Cao Phong không thể không nói dối.

Kim Tuyết Mai nhìn thẳng vào mắt Cao Phong, nhìn suốt mười mấy giây, trong lòng thở phào một cái, gối đầu lên bả vai Cao Phong, nhẹ giọng trả lời: “Không có là tốt.”

“Ừ.” Cao Phong nhắm mắt gật đầu.

“Vậy anh phải đồng ý với em, cho dù thế nào cũng không rời bỏ em, được không?”

“Anh nhất định không được vứt bỏ em.” Kim Tuyết Mai lại ngẩng đầu lên, không yên tâm nhìn Cao Phong.

“Sao có thể chứ, sao anh có thể rời xa em được.” Cao Phong vội vàng ôm Kim Tuyết Mai vào lòng.

“Anh thề đi!” Kim Tuyết Mai vô cùng kiên trì với chuyện này.

“Được! Anh xin thề, cả đời này sẽ không rời xa Kim Tuyết Mai, nếu như trái lời sẽ bị trời đánh…”

“Không được.” Kim Tuyết Mai vội vàng vươn tay ra chặn miệng Cao Phong lại, không cho Cao Phong trù ẻo chính mình nữa.

Tuy hơi ấu trĩ nhưng chứng minh Kim Tuyết Mai vô cùng quan tâm tới Cao Phong.

Ngày hôm sau.

Các bộ phận của khối tập đoàn Đế Phong được Long Chí Minh dẫn đầu bắt đầu tự thực hiện công việc dựa theo kế hoạch của Cao Phong.

Lâm Phương Ngọc phụ trách bất động sản Phong Mai, chỉ huy từ xa tới các nơi.

Đương nhiên, chuyện Cao Phong để ông ta quản lý mấy chục người, Lâm Phương Ngọc cũng không quên.

Tất cả mọi chuyện đã được tiến hành đâu vào đấy.

Bên khu vực Tam Giác Vàng, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch trở thành hai vị lãnh đạo của binh sĩ Phong Hạo, cũng đã liên lạc với trợ thủ của mình, chuẩn bị bắt đầu nhập cảnh.

Tuy khối tập đoàn Phong Hạo là do Long Tuấn Hạo khởi xướng thành lập nhưng lúc đó Long Tuấn Hạo bị một đám kẻ thù liên thủ phục kích, khiến anh ta bị thương phải nằm im trên giường.

Liễu Tông Trạch vốn đã cứu được rất nhiều mạng người, khoảng thời gian đó thay mặt Long Tuấn Hạo quản lý khối tập đoàn Phong Hạo vì vậy mà có rất nhiều người về phe anh ta.

Mấu chốt chính là Long Tuấn Hạo vô cùng tin tưởng Liễu Tông Trạch, chưa từng sợ hãi hay lo lắng Liễu Tông Trạch sẽ mưu quyền đoạt vị gì đó, vì lẽ đó, mọi người hay nói, ý của Liễu Tông Trạch chính là ý của Long Tuấn Hạo.