Rể Quý Rể Hiền

Chương 2498




Chương 2498

“Xào xạc xào xạc!”

Gió nổi lên, hoa cỏ và cây cối trên núi bị những cơn gió thổi qua, phát ra tiếng động xào xạc.

Cánh rừng bao la giống như sóng biển đang sôi trào vậy, tầng tầng lớp lớp, liên tục không ngừng.

Bên ngoài biệt thự, một cây thường xanh đang bị gió thổi qua, lá va vào nhau hoặc cành lá đung đưa tạo ra những tiếng động rõ ràng giữa màn đêm yên tĩnh.

Đêm tối càng ngày càng khuya.

Toàn bộ Thành phố Hà Nội cũng càng ngày càng yên lặng.

Lúc này, bên ngoài cửa phòng của hai người Cao Phong, có hai bóng người đang ngồi.

Toàn bộ ánh đèn trong phòng đã bị tắt hết, chỉ có thể mượn nhờ ánh trăng mới có thể thấy được có hai cái bóng người.

“Hì hì! Hai chúng ta có giống kẻ trộm lắm không? Trời tối đen như mực, lén lén lút lút ngồi ngoài cửa phòng người khác!” Cao Tử Hàn nhẹ giọng nói chuyện.

“Suỵt… Đừng nói chuyện!” Hai gò má của Kim Tuyết Ngọc đỏ ửng, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn.

Cao Tử Hàn càng nghĩ càng buồn cười, nếu Cao Phong Phát hiện ra hai người đi làm những chuyện như nghe chân tường kiểu này, chắc chắn sẽ vô cùng lúng túng!

“Chúng ta chỉ giám sát một chút thôi mà, không thể để cho bọn họ có động tác quá mạnh mà, dù sao cũng là thời kỳ mang thai.” Kim Tuyết Ngọc có lý thẳng sợ, dáng vẻ như cây ngay không sợ chết đứng.

“Nhưng sao em thấy mặt chị đỏ rần thế kia? Hơn nữa chị còn vặn vẹo thân thể… Chị Tuyết Ngọc! Có phải chị không thoải mái hay không?” Cao Tử Hàn trợn to hai mắt hỏi.

“Em! Chị đâu có cảm giác gì chứ! Một người là chị gái của chị, một người là anh rể của chị!”

Kim Tuyết Ngọc cắn răng một cái, lại hơi giãy giụa thân thể một chút, sau đó lại nhẹ nhàng áp sát lỗ tai lên cửa một lần nữa.

Mặc dù căn phòng này cũng có cách âm khá tốt, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng, không có một tiếng động, nếu cẩn thận một chút vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên trong phòng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng động trong phòng dần dần biến dần, hai nhân tài bên ngoài lại xoa tay bóp chân rồi vội vàng rời đi.

Bên trong căn phòng, hai người Kim Tuyết Mai và Cao Phong lại vào nhà tắm, một lần nữa tắm rửa xong rồi quay về phòng ngủ.

Trải qua lần tiếp xúc này, tình cảm giữa hai người càng trở nên lên không ít.

Lúc đầu, khi tắm rửa với Cao Phong, Kim Tuyết Mai còn cảm thấy hơi xấu hổ một chút. Nhưng bây giờ, rõ ràng cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Cao Phong! Sao em lại yêu anh nhiều đến thế!”

Cao Phong nửa tựa vào đầu giường, Kim Tuyết Mai tựa đầu lên ngực của Cao Phong, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của anh.

“Xoẹt!”

Cao Phong đưa tay cầm ra một điếu thuốc thơm, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi một chút rồi lại thả trở về.

“Không sao đâu! Hút một điếu cũng không có gì mà.” Kim Tuyết Mai càng ôm chặt Cao Phong hơn.

“Một lần cũng không được, không thể cho mẹ con em hít phải khói thuốc lá.” Nhưng Cao Phong vẫn khoát tay từ chối.

Lực kiềm chế của anh rất mạnh, hút thuốc cũng chỉ vì muốn tập trung tinh thần để suy nghĩ mà thôi.

“Anh có nghĩ đến chuyện… Nên đặt tên gì cho cục cưng của chúng ta không?” Kim Tuyết Mai hỏi nhỏ.

“Còn chưa thể biết là con trai hay con gái đâu.” Cao Phong thấy hơi buồn cười.

“Thế thì cứ chuẩn bị hai cái tên, bé trai hay bé gái đều đặt trước một cái, được không?”

Kim Tuyết Mai ngẩng đầu lên, tựa cằm vào lồng ngực Cao Phong, giọng điệu hay ánh mắt đều vô cùng nghiêm túc.

“Vũ Kiên và Tử Hàn đã chọn rất lâu rồi nhưng em cảm thấy chuyện đặt tên này phải để cha của bé cưng tự mình đặt mới được.”

“Nếu không thì chúng ta đi kiểm tra xem là bé trai hay bé gái?” Cao Phong xoa xoa hai bàn tay rồi nói.

Mặc dù dựa theo quy định thì không thể tùy ý kiểm tra giới tính cho em bé nhưng đối với Cao Phong thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

“Em không muốn đi kiểm tra đâu, bất kể bé cưng là trai hay gái thì đều là cục cưng của chúng ta, em đều yêu nó.” Kim Tuyết Mai lắc đầu, không đồng ý chuyện này.

“Cũng được, vậy sẽ chọn hai cái tên, ngày mai anh sẽ bảo Tuấn Hạo tổ chức hoạt động có thưởng ở thành phố Hà Nội để toàn bộ người ở thủ đô đến trợ giúp chúng ta đặt tên.”

“Nếu chọn được vừa ý tên của ai thì sẽ tặng người đó một căn nhà.” Cao Phong nửa đùa nửa thật nói.

“Anh này! Người làm cha như anh thế này thì thật không có trách nhiệm đó!” Kim Tuyết Mai trách mắng, trừng Cao Phong một cái, vươn tay lên bóp mặt Cao Phong.