Rể Quý Rể Hiền

Chương 2496




Chương 2496

Cho nên Kim Tuyết Mai đang suy nghĩ, hình như cô còn không có tư cách hỏi về những dấu son môi kia nữa.

Cao Phong thuận thế ngồi ngay bên cạnh Kim Tuyết Mai, anh vừa chuẩn bị nói chuyện, điện thoại di động đột ngột vang lên.

Kim Tuyết Mai cực kỳ nhạy cảm, lập tức quay đầu nhìn sang.

Trong lòng cô cảm thấy hơi căng thẳng, Cao Phong có cầm điện thoại di động lên hay không, liệu có đi ra bên ngoài rồi mới nghe máy hay sẽ nghe tại chỗ? Hoặc là dứt khoát tắt máy?

Nhưng mà Cao Phong cũng không thèm nhìn, trực tiếp lấy điện thoại di động ra trước mặt, từ đầu đến cuối đều không hề có ý kiêng kỵ Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai lén lút nhìn một chút, thấy là Liễu Tông Trạch thì cô mới yên lòng.

“A lô! Tông Trạch! Có chuyện gì vậy?” Cao Phong nhíu mày nhận điện thoại.

“Anh Phong!” Rõ ràng giọng nói của Liễu Tông Trạch hơi khàn khàn, giống như rất lâu không uống nước vậy.

“Sao vậy?” Trong lòng Cao Phong đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

“Không có chuyện gì đâu anh Phong! Vừa rồi tôi hút thuốc hơi nhiều. Bây giờ, anh đang ở đâu vậy?” Liễu Tông Trạch hỏi nhỏ.

“Ở núi Bồng Thiên chứ đâu! Sao vậy? Cậu đã về nhà chưa?” Cao Phong thuận miệng hỏi.

“Thật sự đang ở núi Bồng Thiên sao? Anh không đi ra ngoài chơi à?” Liễu Tông Trạch cười ha hả nói.

“Đúng là đang ở núi Bồng Thiên mà! Sao vậy?” Cao Phong sửng sốt một chút, cảm thấy không hiểu ra sao cả.

Liễu Tông Trạch im lặng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tôi cho là tối nay anh còn có hoạt động gì khác chứ!”

“Hoạt động gì chứ? Chị dâu của cậu đang ở bên cạnh tôi đây, cậu đừng có nói bậy bạ!” Cao Phong nhắc nhở Liễu Tông Trạch một câu.

“Ha ha ha! Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi!” Liễu Tông Trạch cười ha ha một tiếng, sau đó cắn răng, lấy hết can đảm hỏi anh một câu: “Anh Phong! Anh cảm thấy… Anh cảm thấy Mỹ Lệ như thế nào?”

Hỏi ra lời này, tốc độ tim đập của Liễu Tông Trạch cũng tăng nhanh một chút, bàn tay anh siết chặt bao thuốc lá rỗng, nhìn qua lại cảm thấy thật phiền não, ném ra ngoài cửa sổ.

Cao Phong không nói cười một tiếng, sau đó nói: “Tôi cảm thấy cô bé đó rất tốt, nhưng những chuyện này phải xem ở ý của hai người thôi. Chỉ có cậu mới biết rằng đôi giày này có vừa chân mình hay không.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Liễu Tông Trạch vội vàng hỏi.

“Nhưng mà Phạm Thanh Nhiên cảm thấy, hai người các cậu vẫn phải sống chung một thời gian nữa, đừng vội vàng nói chuyện cưới gả.”

“Dù sao, chuyện tình cảm rất phức tạp, tính cách của hai người khác nhau, không thể nào hòa hợp chỉ trong một tháng ngắn. Sống cạnh nhau trong một thời gian dài mới có thể nhìn ra là hai người có thích hợp hay không.”

Cao Phong xem Liễu Tông Trạch là người mình cho nên vẫn mịt mờ nhắc nhở một câu.

Liễu Tông Trạch trợn to hai mắt. Lúc đầu, anh ta đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói. Nhưng vào lúc này, anh ta thật sự không nói nên lời.

Ý của Cao Phong là… Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ không quá thích hợp sao?

Anh nói như vậy là có ý gì?

Muốn chia rẽ hai người bọn họ sao?

“Anh Phong! Nếu như tôi không nắm chặt cơ hội, lỡ như Mỹ Lệ bị người khác cướp lấy thì phải làm thế nào?” Liễu Tông Trạch cắn răng, trong giọng có ẩn ý sâu xa.

Cao Phong cũng không nhận thấy là giọng điệu của Liễu Tông Trạch có gì khác thường, anh nghiêm túc nói: “Nếu như có thể bị người khác cướp đi, vậy chỉ có thể nói rõ là giữa các cậu đúng là không thích hợp.”

Nói xong lời này, Cao Phong không nghe thấy Liễu Tông Trạch nói thêm gì nữa, chỉ là anh nghe được tiếng hít thở của Liễu Tông Trạch trở nên dồn dập một chút.

“Tôi biết rồi anh Phong! Hai người nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Liễu Tông Trạch hít sâu một hơi, sau đó cố gắng cười nói cho xong một câu, sau đó lập tức trực tiếp cúp điện thoại.

Liễu Tông Trạch khởi động xe, giẫm mạnh một bước lên chân ga, xe vọt thẳng về phía trước với tốc độ hơn một trăm ki-lô-mét mỗi giờ.

“Liễu Tông Trạch! Tỉnh táo! Mày phải tỉnh táo! Không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều!”

“Với nhân phẩm của anh Phong, chắc chắn anh ấy không thế nào làm ra những chuyện như vậy được! Tỉnh táo! Mày phải tỉnh táo!”

Bên trong xe, Liễu Tông Trạch liên tục tự khuyên nhủ và an ủi mình, nhưng có vẻ cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, bàn chân anh vẫn đạp mạnh vào chân ga đến mức tận cùng.