Rể Quý Rể Hiền

Chương 2495




Chương 2495

Lúc đầu, ông ta định tiến hành song song hai bước, đồng thời nắm lấy Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo.

Hai người này giống như là cánh tay phải và cánh tay trái của Cao Phong vậy. Chỉ cần nắm được bọn họ trong tay, Cao Phong cũng không thể gây nên gợn sóng gì nữa.

Bây giờ, nếu Long Tuấn Hạo không mắc câu, cũng chỉ có thể đặt hết tất cả trọng tâm lên người Liễu Tông Trạch.

“Sau đó, chú sẽ sắp xếp cho cháu một vài kế hoạch. Tiếp theo, cháu nghĩ cách để cho Liễu Tông Trạch có thể nắm được nhiều quyền lực hơn nữa, tốt nhất là làm Long Tuấn Hạo trở thành tư lệnh không binh luôn đi! Cháu và Liễu Tông Trạch nắm trong tay toàn bộ khối tập đoàn Phong Hạo là tốt nhất.”

“Tóm lại, nếu cháu có thể hoàn thành chuyện lần này, cháu chính là người có công lớn nhất!” Chú Lực vẽ cho Cao Mỹ Lệ một cái bánh nướng thật to.

Cao Mỹ Lệ im lặng và suy nghĩ trong mấy giây, sau đó nói: “Cháu chỉ hy vọng, chú Lực đã đồng ý với cháu những chuyện gì thì cần phải làm được!”

“Vậy còn phải xem ở biểu hiện của cháu rồi!” Chú Lực nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó lập tức cúp điện thoại.

Cao Mỹ Lệ đứng tại chỗ, sửng sốt mấy giây, sắc mặt thay đổi mấy lần, sau đó lại soạn một tin nhắn rồi gửi cho mấy số điện thoại.

Trên một khu phố phía Nam của Thành phố Hà Nội, một chiếc Wrangler trắng đang đậu ở ven đường, đã qua khoảng hai mươi phút mà vẫn chưa rời đi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Cao Mỹ Lệ, Liễu Tông Trạch ngồi yên lặng hút thuốc, hết điếu này lại đến điếu khác.

Cũng không lâu lắm, trong buồng lái và trên mặt đất ngoài xe đề rơi đầy tàn thuốc.

Cao Mỹ Lệ đoán không sai, bây giờ tâm trạng của Liễu Tông Trạch vô cùng rối loạn.

Anh ta vô cùng chắc chắn là Cao Phong không phải loại người người như vậy.

Với nhân phẩm của Cao Phong, cho dù Cao Mỹ Lệ không mặc một mảnh quần áo, trần truồng đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không làm gì đối với Cao Mỹ Lệ.

Nhưng mà làm sao Liễu Tông Trạch có thể giả vờ như không thấy tin nhắn kia?

Dù sao, anh ta đã sống hơn hai mươi năm, Cao Mỹ Lệ chính là người phụ nữ đầu tiên làm anh ta động lòng.

Thậm chí nguyện ý quý trọng bằng cả tính mạng của mình.

Liễu Tông Trạch vừa kẹp điếu thuốc, buông thõng ra ngoài cửa xe, một tay cầm điện thoại di động, trên màn hình đang hiện ra số điện thoại của Cao Phong.

“Xèo!”

Liễu Tông Trạch yên lặng hồi lâu, cuối cùng anh ta cắn răng, dứt doát dập tắt tàn thuốc trên cửa xe, sau đó nhắm mắt gọi cho Cao Phong. Dù thế nào, anh ta cũng muốn hỏi thẳng một lần.

Trong biệt thự trên đỉnh Núi Bồng Thiên, Cao Phong và Kim Tuyết Mai vừa tắm rửa xong, lau khô thân thể rồi trở về phòng ngủ.

Mặc dù Kim Tuyết Mai giả vờ như mình không thèm để ý, nhưng trên mặt cô chợt lóe lên vẻ mất mát vẫn làm Cao Phong chú ý.

“Tuyết Mai! Em sao vậy? Hình như em có vẻ không vui lắm?” Cao Phong choàng một cái khăn tắm, hơi nghi ngờ nhìn Kim Tuyết Mai.

“À… Không có việc gì! Có thể là em hơi mệt một chút.” Kim Tuyết Mai dừng một chút, nhẹ giọng giải thích rõ một câu.

Cao Phong gật đầu một cái, vội vàng đỡ Kim Tuyết Mai ngồi lên giường nghỉ ngơi.

Trong lòng Kim Tuyết Mai âm thầm than nhẹ một tiếng, cô cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng mà cô ta lại không dám mở miệng hỏi anh.

Thật ra, bây giờ ở trước mặt Cao Phong, Kim Tuyết Mai cảm thấy hơi tự ti.

Hình như thân phận của cô lúc này và thân phận của Cao Phong vào ba năm trước đã hoán đổi vị trí cho nhau.

Vào ba năm về trước, Cao Phong mới vừa ở rể tại nhà họ Kim. Khi đó, vị trí của Kim Tuyết Mai được đặt rất cao, ít nhất ở trước mặt Cao Phong, cô vẫn cao cao không với tới được.

Mà bây giờ, địa vị của Cao Phong đã rất lớn, trở thành kẻ thống trị của Thành phố Hà Nội, nắm giữ Thành phố Hòa Bình, chân đạp Thủ đô, làm ra vô số hành động vĩ đại.

Bây giờ, nhìn khắp toàn bộ Việt Nam, sợ rằng số người có địa vị và thân phận có thể so sánh với Cao Phong, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà Kim Tuyết Mai thì sao? Bây giờ cô chỉ là một người phụ nữ có thai, chỉ có thể đợi ở trong nhà, chẳng thể giúp đỡ được gì cho anh, điều này làm cho lòng cô không thể tránh khỏi sinh ra cảm giác chênh lệch, lại có một chút tự ti khó nói nên lời.