Rể Quý Rể Hiền

Chương 2492




Chương 2492

“Sao vậy?” Cao Phong thấy Kim Tuyết Mai vẫn luôn ngồi yên nên nhẹ giọng hỏi một câu.

“Không! Không sao cả…”

Kim Tuyết Mai sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa tay, dùng khăn lông khoác lên bả vai của Cao Phong.

“Cao Phong! Anh… Bao lâu rồi anh chưa tắm vậy? Trên người anh rất bẩn đấy…” Kim Tuyết Mai giống như tùy ý hỏi.

“Hôm trước đó anh vừa mới tắm mà. Hôm qua anh và mấy người Tiểu Quyền uống nhiều quá nên chưa tắm rửa. Sao vậy? Thật sự rất bẩn sao?” Cao Phong cũng không suy nghĩ nhiều.

Kim Tuyết Mai im lặng khoảng mười mấy giây, sau đó vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi nói: “Không sao! Không bẩn…”

Tiếng nói vừa dứt, khăn lông trong tay của Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng lau xuống, xóa hết những dấu son môi kia, lần lượt lau sạch từng dấu một, giống như chủ cần cô lau sạch những dấu vết này, những chuyện này chưa bao giờ xảy ra vậy.

Yên lặng lau chùi, trong lòng khó chịu, lại cảm thấy bản thân mình hơi hèn mọn.

Cao Phong cũng không hề suy nghĩ nhiều, chờ Kim Tuyết Mai chà lưng cho mình xong, sau đó hai người lại cùng nhau tắm sạch bọt sữa tắm trên người của mình.

Bên phía Liễu Tông Trạch, anh ta đã đưa Cao Mỹ Lệ về đến nhà.

Cao Mỹ Lệ cứ liên tục dặn dò anh ta, cô ta không muốn Liễu Tông Trạch hỏi Cao Phong về chuyện kia, tất nhiên Liễu Tông Trạch luôn miệng đồng ý với cô ta.

Nhưng mà trên đường lái xe về nhà, Liễu Tông Trạch càng nghĩa thì trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.

Vì vậy, anh dứt khoát chậm rãi hạ xuống tốc độ xe, lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Cao Phong rồi gọi qua.

Anh ta muốn chính miệng hỏi thăm.

 

 

 

Liễu Tông Trạch cảm thấy, tình cảm chân chính cần phải có sự câu thông kịp thời.

Mặc kệ là tình yêu hay là tình bạn cũng giống nhau thôi.

Nếu không, cứ sĩ diện không dám nói ra, chắc chắn sẽ luôn đè né trong lòng.

Dưới tình huống, cảm xúc không tốt cứ góp nhặt từng ngày từng tháng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày sinh ra hậu quả xấu.

Cho nên, anh ta muốn trực tiếp nói thẳng với Cao Phong, hỏi rõ rốt cuộc đây là tình huống gì.

Mặc dù anh ta đã bảo đảm với Cao Mỹ Lệ, nhưng trong lòng Liễu Tông Trạch, Cao Mỹ Lệ đúng là rất quan trọng.

Nhưng mà ở trong lòng anh ta, chưa chắc địa vị của Cao Phong sẽ thấp hơn so với Cao Mỹ Lệ.

Liễu Tông Trạch dứt khoát dừng xe ở ven đường, đốt một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, thuận tay tìm được số điện thoại của Cao Phong, chuẩn bị gọi đi.

Nhưng cũng đúng lúc đó, điện thoại của Cao Mỹ Lệ lại gọi đến trước một bước.

Liễu Tông Trạch vội vàng nghe máy rồi đặt bên tai.

“Tông Trạch! Anh đã đến nhà chưa?”

Bên đầu dây bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng và ấm áp như nước chảy của Cao Mỹ Lệ.

Ít nhất, ở trong tai của Liễu Tông Trạch, giọng cô ta vô cùng dịu dàng và ấm áp, giống như nước vậy.

“Anh… Vẫn chưa về. Anh còn ở ven đường hút một điếu thuốc.” Liễu Tông Trạch im lặng suy nghĩ trong hai giây, rốt cuộc vẫn trả lời đúng sự thật.

Anh ta không muốn nói dối với Cao Mỹ Lệ, cho nên trong ngày thường, Cao Mỹ Lệ hỏi cái gì, hầu như anh ta đều nói thật.

Trừ khi hỏi trúng những vấn đề quan trọng, liên quan đến Khối tập đoàn Đế Phong, Liễu Tông Trạch mới có thể cười ha hả một tiếng cho qua chuyện.

Nhưng mà Cao Mỹ Lệ cũng vô cùng có ánh mắt, thấy Liễu Tông Trạch không muốn nói về những đề tài nào, cô ta cũng sẽ lập tức ngừng nói về đề tài đó.

“Anh ngừng ở ven đường hút thuốc làm gì chứ? Có phải anh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện kia đúng không?”