Rể Quý Rể Hiền

Chương 2486




Chương 2486

Cơ bản có thể làm hài lòng nhu cầu của hầu hết mọi người.

Tất nhiên chắc chắn những người trẻ tuổi thích nhảy nhót giữa bầu không khí ồn ào của quán bar sẽ không thích chỗ này.

Toàn bộ mặt tiền của nhà hàng đều thấp thoáng dưới ánh đèn vàng hơi mờ, quanh chân tường đều được trồng một hàng trúc, bên trên tô điểm thêm một vài ánh đèn màu.

Chỗ này cách xa đời thường ồn ào náo nhiệt, làm người vừa tiến đến sẽ không tự chủ cảm thấy bình yên hơn.

“Lúc này mới bao lâu không thấy mà khẩu vị của cậu đã thay đổi rồi?”

Cao Phong ngồi trong phòng riêng, cảm thấy hơi bất ngờ nhìn Long Tuấn Hạo.

Ở trong ấn tượng của anh, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch thường là khách quen của quán bar hoặc là phòng trà mới đúng.

“Là do bạn gái của Tông Trạch tương đối thích những địa điểm yên tĩnh, nhẹ nhàng thế này, sau đó Tông Trạch lại yêu ai yêu cả đường đi, cũng đổi sở thích của mình.” Long Tuấn Hạo khoát tay, tỏ vẻ cũng không biết phải làm sao. Từ trước tới nay, anh ta không hề thích đến những địa điểm như thế này.

Cao Phong thuận tay cởi áo khoác ra, vừa mới chuẩn bị khoác lên trên kệ áo, Phạm Thanh Nhiên lập tức đi tới, thuận tay nhận lấy, giúp Cao Phong treo lên kệ áo ở gần cửa.

“Chậc… Anh Phong! Anh đúng là ghê gớm!” Long Tuấn Hạo âm thầm giơ ngón tay cái về phía Cao Phong.

Cao Phong cảm thấy không biết làm sao, giật giật ống tay áo rồi cùng nhau gọi món với Long Tuấn Hạo.

Bên này đồ vừa mới gọi xong món ăn, Liễu Tông Trạch trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Tới đây tới đây tới đây! Để tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây chính là Cao Mỹ Lệ – Bạn gái của tôi!”

Rõ ràng là Liễu Tông Trạch đang vô cùng vui vẻ, anh ta dắt một cô gái trong tay, nhìn về phía mọi người và cười nói.

Đám người Cao Phong đều đứng lên và nhìn về phía cửa ra vào.

Cô gái Cao Mỹ Lệ này có vẻ ngoài cũng như tên của mình, có vẻ đúng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lại rất dịu dàng, ít nói, hơn nữa trên người mang khí chất đoan trang.

Cô ta cũng không cao lắm, hiền lành và điềm đạm, cho người ta cảm giác như một cô gái ngây thơ, không rõ sự đời.

Môi hồng răng trắng, da thịt mịn màng và trắng hồng khỏe khoắn.

Cô ta và Liễu Tông Trạch đứng cạnh nhau đúng là rất xứng đôi vừa lứa.

Tuy nói chiều cao hơi chênh lệch một chút, nhưng Liễu Tông Trạch vô cùng quan tâm tỉ mỉ, thân thể hơi cúi xuống một ít.

“Xin chào mọi người! Tôi là Cao Mỹ Lệ.”

Mặc dù Cao Mỹ Lệ dịu dàng ít nói, nhưng cũng không mất lễ phép, mặt mày tươi cười chào hỏi mọi người.

Trong nháy mắt Cao Phong nhìn thấy cô gái Cao Mỹ Lệ này, đầu óc không nhịn được có chút hoảng hốt.

Tại sao anh lại có cảm giác như đã từng gặp cô gái này ở nơi nào vậy?

Vì vậy, Cao Phong cứ nhìn chằm chằm vào Cao Mỹ Lệ theo bản năng, trong đầu cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc anh đã gặp cô ta ở đâu chứ?

Phạm Thanh Nhiên cũng là tiến lên chào hỏi Cao Mỹ Lệ, hơn nữa còn lịch sự bắt tay một cái.

“Anh Phong! Anh Phong! Anh Phong! Anh làm gì vậy? Sao lại nhìn người ta chăm chú đến mức sững sờ như vậy chứ?”

“Tôi nói với anh này, anh mà còn nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, cẩn thận Tông Trạch muốn nổ tung rồi kìa!” Long Tuấn Hạo đưa tay quơ quơ ở trước mắt Cao Phong, cố ý nhắc anh tỉnh táo lại.

“Hả?” Lúc này, Cao Phong mới lấy lại tinh thần.

Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, anh cũng không nhịn được cảm thấy hơi lúng túng, xấu hổ cười một tiếng.

“Xin chào anh Phong! Tôi là Cao Mỹ Lệ!”

Khóe miệng của Cao Mỹ Lệ nhếch lên thành một nụ cười khẽ, sau đó cô ta thoải mái chìa tay ra.

“Chào cô! Cô cứ gọi tôi là Cao Phong là được rồi!” Cao Phong cũng là thu hồi những suy nghĩ lung tung, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Cao Mỹ Lệ một chút.

Nhưng mà ngay khi Cao Phong dự định chỉ nhẹ nhàng nắm một chút rồi chuẩn bị buông tay, lòng bàn tay của anh lại có cảm giác hơi nhột một chút, hình như là có người đang dùng ngón tay để cào nhẹ vào lòng bàn tay của anh vậy.

Cao Phong đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Cao Mỹ Lệ, mà Cao Mỹ Lệ cũng nhìn thẳng vào Cao Phong, bốn mắt nhìn nhau một chút rồi lập tức rời đi giống như chỉ vô tình gặp phải.

“Anh Phong! Được rồi! Được rồi đấy! Anh đừng nắm mãi không nỡ buông tay! Anh mà còn không chịu buông ta, Tông Trạch sẽ phải ra tay đấy!”