Rể Quý Rể Hiền

Chương 2485




Chương 2485

“Cao Phong! Cậu phải hiểu rằng, chuyện lần này là do cậu làm, nếu đổi thành bất kỳ một người nào, tôi cũng sẽ không thể nào đứng ra làm người đảm bảo như thế này!”

“Đừng nói là năm mươi ngàn tên binh sĩ đã được võ trang đầy đủ, cho dù chỉ là một viên đạn, tôi cũng không dám bảo đảm, cậu hiểu không? Cậu phải tự biết rằng, lực lượng như vậy tượng trưng cho mối nguy hiểm tiềm tàng như thế nào!”

Phạm An Quốc hắng giọng một cái, sau đó nói có sách, mách có chứng.

“Như vậy ý của gia chủ An Quốc là gì?” Cao Phong nhẹ nhàng nhíu mày.

“Đợi đến khi cậu hoàn thành xong mọi chuyện ở Thành phố Đà Nẵng, Hiên Nhiên sẽ quay về.” Phạm An Quốc nhẹ giọng nói: “Tôi hy vọng rằng cậu có thể giúp tôi chăm sóc con bé cẩn thận, xin nhờ cậu đấy!”

Cao Phong hơi cắn răng, e rằng cái tên Phạm An Quốc này đáng cố ý thì có!

“Gia chủ An Quốc! Có một số việc không thể ép buộc quá đáng.” Cao Phong mịt mờ nhắc nhở một câu.

“Chuyện của mấy người trẻ tuổi các cô các cậu thì các cô các cậu cứ tự xử lý đi, bên phía tôi chỉ có thể cung cấp cho cậu sự ủng hộ lớn nhất, cậu cứ buông tay đi làm là được.”

Phạm An Quốc thuận miệng cười ha hả, sau đó lập tức cúp điện thoại.

Cao Phong nhìn điện thoại di động một chút, trong lòng càng cảm thấy sửng sốt.

Cha của người khác đều sợ cây cải trắng mà mình trồng suốt hai mươi năm sẽ bị con lợn nào ủi mất, sao đến cái tên Phạm An Quốc là tình huống gì thế này? Đây chẳng phải là cố tình tạo điều kiện để Cao Phong đi ủi cải trắng nhà mình à?

“Anh Phong! Cô gái này là ai vậy?” Long Tuấn Hạo qua tới hỏi.

“Phạm Thanh Nhiên – Cô chủ của nhà họ Phạm!” Cao Phong thuận tay đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi.

“Con mẹ nó!” Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch lập tức sửng sốt, hai người đều vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ.

Cô chủ của nhà họ Phạm ở Thủ Đô, thân phận đó vô cùng đặc biệt, chẳng khác gì một công chúa trong thời phong kiến!

Long Tuấn Hạo hoàn toàn nhận thua, có lẽ một tát tai kia chỉ có thể là bị đánh vô ích mà thôi, anh ta cũng không dám trả thù mấy cô nàng có thân phận như vậy.

Cao Phong yên lặng hai giây, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay về phía Phạm Thanh Nhiên, ra hiệu cho cô ta chạy tới.

Phạm Thanh Nhiên vội vàng chạy chầm chậm tới bên cạnh Cao Phong, trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi.

Bộ dáng này để cho Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch không nhịn được phải chậc lưỡi hít hà.

Ngay cả cô chủ quý giá của nhà họ Phạm cũng ngoan ngoãn nghe lời của Cao Phong như vậy, đây mới thật sự là đỉnh cao của cuộc sống chứ!

“Tôi sẽ cho người đi sắp xếp khách sạn dừng chân cho cô, cô muốn ở khách sạn hoặc là Công ty Bất động sản Phong Mai đều được.”

“Cha của cô đã nói, đợi chuyện ở Thành phố Đà Nẵng được giải quyết xong, ông ta sẽ cho người đến đón cô về nhà.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

Phạm Thanh Nhiên dừng một chút rồi nói: “Anh ở đâu thì tôi sẽ ở…”

“Nghe lời ta, ở khách sạn, biết chưa?” Từ đầu đến cuối, Cao Phong không hề muốn giải thích quá nhiều, trực tiếp khoát tay cắt đứt lời nói của cô ta.

“Được rồi…” Phạm Thanh Nhiên không thể không gật đầu đồng ý.

Liễu Tông Trạch nhìn điện thoại di động một cái, sau đó nói: “Chúng ta đi nhanh lên đi, bạn gái của tôi đã thúc giục rồi.”

Cao Phong gật đầu một cái, lúc này lập tức lên xe.

“Các anh đi đâu đấy? Tôi cũng muốn đi cùng!” Phạm Thanh Nhiên vừa kéo cửa xe, vừa nhìn chằm chằm vào Cao Phong và nói.

Đôi mắt to tròn trong veo, hơi ngước lên nhìn Cao Phong, mang mắt đầy vẻ kiên định.

“Bây giờ anh để tôi đi cùng, buổi tối tôi sẽ trở về khách sạn, ngoan ngoãn đi ngủ, không làm phiền anh.” Phạm Thanh Nhiên nói ra điều kiện của mình.

“Được rồi! Cô lên xe! Lên xe đi!” Cao Phong khoát tay một cái.

Dù sao cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không có gì.

Long Tuấn Hạo vội vàng lái xe đi trước, Liễu Tông Trạch cũng tự lái một chiếc Wrangler đi theo phía sau.

“Anh Phong! Hai người và Tuấn Hạo cứ đi trước đi, tôi đi đón bạn gái của tôi, sẽ lập tức tới ngay!”

Liễu Tông Trạch ở phía sau, nhận một cú điện thoại, sau đó hạ cửa sổ xuống rồi hô.

Long Tuấn Hạo nhấn còi xe hai lần, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó giẫm mạnh vào chân ga và chạy đi xa.

Ở Thành phố Hà Nội, Trúc Lâm Tiểu Trúc là một nhà hàng tương đối yên tĩnh, có thể ăn uống, cũng có thể chậm rãi thưởng thức nước trà, thậm chí còn có thể gọi một tách cà phê.