Rể Quý Rể Hiền

Chương 2247




Chương 2247

“Tôi dám cá, anh không dám giết cậu ta.” Người thanh niên kia cười lạnh.

Một khi công khai giết người thì lúc đó tội trạng càng thêm nặng, trừ khi Cao Phong bị ngu thì mới dám làm như vậy.

“Trên đời này, chỉ có chuyện tôi không muốn làm chứ không hề có chuyện tôi không dám làm.”

“Nếu như anh không tin thì có thể thử.” Lực trên tay của Cao Phong không hề giảm đi, ánh mắt càng bình tĩnh hơn người thanh niên kia.

Giống như là người đang chiếm ưu thế chính là Cao Phong anh vậy.

Nghe thấy vậy, người thanh niên đang ngồi trong xe bỗng im lặng, lẳng lặng nhả ra hai luồng khói.

Một lúc sau, người thanh niên hơi đưa tay, sau đó rút ra một khẩu súng lục đem ngòm, thò tay qua khỏi cửa kính chĩa ra ngoài.

Họng súng đen ngòm cách Cao Phong không tới ba mét.

Với khoảng cách này, cho dù có nhắm mắt nổ súng thì cũng có thể bắn chết Cao Phong trong một phát bắn.

“Tôi nói rồi, mặc dù chúng tôi là nhân viên bên ngoài không có cấp hàm, nhưng mà cũng có chút quyền lực. Bây giờ, anh đã hiểu chưa?”

“Anh có thể giết chết cậu ta, tôi với cậu ta cũng không quen biết. Cậu ta chỉ là một đàn em của tôi mà thôi, nếu như cậu ta chết thì cũng là tội của cậu, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Cho nên, anh muốn dùng cậu ta để uy hiếp tôi sao? Thật là ngây thơ!”

Người thanh niên ngồi vững bên trong xe, cầm súng chĩa thẳng vào Cao Phong, trong miệng vẫn ngậm một điếu thuốc, cười vô cùng phấn khích.

Cao Phong, nhất thời rơi vào yên lặng.

Hổ rơi xuống nước chó bị bắt nạt. Không ngờ rằng mình đi đến ngày hôm nay mà lại bị những tên chó mèo tạp nham này uy hiếp, kiềm chế.

“Rắc rắc!”

Người thanh niên đưa tay rút chốt bảo hiểm, cười lạnh nói: “Thời gian đếm ngược, ba.”

Cao Phong không hề tiếp tục chống cự, chậm rãi thu bàn tay về.

Diêm Vương đã đến tiễn thì mấy tên nhóc khó dây vào.

Nhưng những người này làm việc không cần nhiều cố kỵ như vậy. Nói rút súng là sút, thật sự dám nổ súng.

“Ôi, như vậy từ sớm không phải là được rồi sao. Chúng tôi làm việc theo mệnh lệnh, anh phối hợp đàng hoàng với chúng tôi. Chúng ta gặp sớm xong sớm, tốt biết bao nhiêu?”

Người thanh niên chậm rãi thu hồi họng súng, căn bản không hề sợ Cao Phong làm càn lần nữa.

Lần này, Cao Phong cũng không có bất kỳ phản kháng nào cả, đàng hoàng lên xe.

Người đứng dưới mái hiên, không cúi đầu không được.

Đối mặt với tình hình như thế này, Cao Phong chỉ có thể tạm thời bị bọn họ dắt mũi dẫn đi mà thôi.

Đợi đến sau khi Cao Phong ngồi lên xe, hai chiếc xe liền chạy thẳng ra khu ngoài.

Cùng lúc đó.

Tại nhà họ Diệp ở Thủ đô, bên trong căn phòng.

Một ông lão tóc bạc phơ ngồi trên vị trí đầu cao nhất, ngắm mắt nghỉ ngơi.

Ông cụ này ít nhất cũng phải tám chín mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo, mặt mũi già nua.

Cả người ăn mặc quần áo đơn giản, nhìn chẳng khác gì những ông già bình thường.

Nhưng ông ta ngồi đó lại khiến cho người khác có một cảm giác áp bức cực mạnh.

Rõ ràng là ông ta không nói gì, thậm chí còn không mở mắt ra nhưng lại giống như một ngọn núi Thái Sơn, đè át người khác khiến cho họ không thể thở nổi.

Người như vậy nhất định là đã trải qua vô số chuyện vào sinh ra tử, phong ba bão táp mới có thể có được phong thái bình tĩnh như vậy.

Đưa mắt nhìn toàn bộ Thủ đô, cũng chỉ có ông cụ của nhà họ Diệp với có thể có phong thái mạnh mẽ như vậy.

Diệp Thiên Long ngồi ngay ngắn ở dưới, ánh mắt nheo lại.

Hai người không ai nói với ai lời nào, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Cái này không khí đã kéo dài suốt ba giờ nhiều.

Từ sau khi Diệp Thiên Long đi vào, ông cụ chưa nói câu nào, chỉ ngồi ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đã ở cái tuổi tám chín mươi rồi mà vẫn có thể ngồi yên không nhúc nhích suốt mấy tiếng đồng hồ, có thể thấy, sức khỏe của ông cụ nhà họ Diệp rất tốt.

Cuối cùng, Diệp Thiên Long không nhịn được nữa, còn có rất nhiều những chuyện chờ ông ta phải làm.