Rể Quý Rể Hiền

Chương 2220




Chương 2220

“Cho cậu tội dã thời gian hai mươi phút. Chúng tôi ở đầu đường đợi cậu.”

Người trung niên quay người rời đi, sau đó trách mắng những người phóng viên đó: “Đừng quay nữa.”

Cao Phong nhìn qua bên này một chút, sau đó cũng quay người rời đi, bước về phía Tòa nhà Trung tâm quản lý.

Những việc tiếp theo ở nơi này đã có nhân viên chuyên trách tiến hành xử lý.

Mà Cao Phong đương nhiên phải xử lý hết những người lòng dạ khó lường ở Khu phố thương mại Kiên Thành thì mới có thể càng nắm vững Khu phố thương mại hơn được.

Một ngày còn chưa xử lý tai họa mang tên Dương Đông Huy này thì Khu phố thương mại Kiên Thành vẫn còn một ngày không được bình yên.

Thương Hồng Thành, Lê Đức Minh, Lâm Đống, Lý Khải Kiệt đều đi theo anh.

Khổng Duệ Chí phụ trách đưa người đi xử lý chuyện tiếp theo ở hiện trường.

“Sao vậy? Nhân vật chính như cậu không qua sao?” Khổng Duệ Chí đi đến trước mặt Dương Đông Huy hỏi.

“Ông có ý gì? Nhân vật chính gì?” Dương Đông Huy khẽ nghiến răng.

“Còn giả vờ cái gì? Đã là lúc nào rồi còn ở đây giả vờ giấu đầu lòi đuôi.”

“Cậu tưởng rằng cậu Vũ đặc biệt xin chút thời gian này là vì ai?”

“Nếu tôi à cậu thì tôi đã tự giác cút đi. Tự nhận lỗi và xin từ chức thì còn có thể giữ lại chút mặt mũi.”

Khổng Duệ Chí lạnh lùng hắng giọng, giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn.

Loại tiểu nhân đâm sau lưng người khác giống như Dương Đông Huy mà để ở Thủ đô Hà Nội thì chắc chắn anh ta không thể nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau.

Nhưng mà nơi này là Thủ đô, anh ta cũng coi là có chút danh tiếng, chắc chắn không thể nói loại bỏ là loại bỏ.

Nhưng dựa vào những chuyện mà anh ta đã làm thì chắc chắn Cao Phong không thể giữ anh ta lại được.

“Ha ha, tôi ở nơi này đã tám năm rồi. Ông tưởng rằng có thể dễ dàng kéo tôi từ vị trí này xuống được sao?”

“Toàn bộ báo cáo tài chính, sổ sách kế toán của Khu phố thương mại, còn cả các hợp đồng quan trọng và hợp đồng với các bên thuê nhà đều ở chỗ tôi.”

“Hơn nữa, mấy trăm nhân viên của nơi này, toàn bộ đều là người của tôi. Các ông, ai có thể động vào được tôi?”

Dương Đông Huy im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Khổng Duệ Chí, từ sâu nơi đáy mắt lóe lên một tia hung dữ.

Giống như con dã thú đã đi đến đường cùng, trông vô cùng điên cuồng.

Khổng Duệ Chí nghe thấy anh ta nói vậy thì khẽ nhíu mày. Đã đến lúc này rồi mà Dương Đông Huy này vẫn muốn gây chuyện?

“Khu phố thương mại này bỏ đi ai cũng được. Nhưng chỉ có không có tôi, Dương Đông Huy này, thì không thể được!”

“Nếu ông không tin thì mở to cái mắt chó của ông mà nhìn cho rõ.” Dương Đông Huy cười lớn ha ham còn tiện tay vỗ vào vai Khổng Duệ Chí.

Khổng Duệ Chí im lặng mất hai giây, sau đó nói: “Những việc mà cậu Vũ từng trải qua, cả đời này cậu cũng không thể tưởng tượng được.”

“Cậu ấy cũng đã từng đụng phải không ít những người tự phụ hơn cậu.”

Dương Đông Huy vẫn rất tự tin, cười lạnh, nói: “Vậy ông cứ xem cho kỹ đi. Ai ở Khu phố thương mại có thể động vào tôi?”

“Đợi tôi ra ngoài, việc đầu tiên chính là đá ông cút khỏi đây.”

“Nhớ lấy, Khu phố thương mại này chỉ có thể là của Dương Đông Huy tôi đây.”

Dương Đông Huy nói xong lời này thì cũng không ở lại nữa, quay người đi về phía Tòa nhà Trung tâm quản lý.

“Cho dù có khó hơn nữa, nếu đến cậu mà cậu Vũ còn không xử lý được, vậy cậu ấy cũng đã không thể gây dựng nên Khối tập đoàn Đế Phong.”

Khổng Duệ Chí lạnh lùng hắng giọng, quay người, bắt đầu xử lý hiện trường.

Những người thuê nhà bắt đầu quay lại cửa tiệm của chính mình, chủ động xử lý rác thải trên đường phố.

Mà đám người Lý Tiểu Quyền cũng tạm thời đóng vai bảo vệ, bắt đầu tiến hành khơi thông hiện trường.

Rất nhanh sau đó, cả Khu phố thương mại hoạt động trở lại.

Mà những người phóng viên đó cũng đồng loạt bị đuổi ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn trấn thủ ở đầu con phố, không bằng lòng rời đi.

Đầu phó lúc này có nhân viên của bên cơ quan quản lý liên quan, đang yên lặng chờ đợi.