Rể Quý Rể Hiền

Chương 2161




Chương 2161

“Cô, đi theo tôi.”

Cao Phong không vội đi mà liếc nhìn Trần Ngọc Tâm một cái, sau đó mới quay lưng bước đi.

“A, được…” Trần Ngọc Tâm chạy nhanh theo bước chân của Cao Phong, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Trong đầu cô không nhịn được nghĩ ngợi lung tung.

Ông chủ lớn này có suy nghĩ gì về mình chứ?

Cao Phong buồn cười nhìn vẻ mặt như nai con đang sợ hãi của Trần Ngọc Tâm.

Anh đã tiếp xúc với cô gái này vài lần, cô ấy làm việc khá kỹ lưỡng và cẩn thận, tính cách tương đối đơn thuần.

“Tôi và cô bèo nước gặp nhau, cũng coi như là có chút duyên phận, tôi sẽ tặng cho cô một cơ hội.”

“Tôi sẽ sắp xếp một cửa hàng nhỏ cho cô ở khu thương mại Kiên Thành. Sau này cô có thể bán hoa ở đó và kiếm tiền học phí.” Cao Phong nhẹ nhàng nói: “Chờ sau khi đậu đại học, cô có thể tùy ý chọn một trong số các cửa hàng này ở khu thương mại Kiên Thành, xem như đây là phần thưởng của cô.”

Lời hứa ban đầu của anh với Trần Ngọc Tâm đã không thực hiện được, bây giờ xem như trả nợ.

Bên cạnh đó, những thứ có thể thay đổi cuộc đời của Trần Ngọc Tâm thực ra chẳng có giá trị gì đối với Cao Phong, thậm chí còn chẳng bằng một hạt cát trong sa mạc.

Trần Ngọc Tâm đột nhiên ngẩng đầu, hoài nghi nhìn Cao Phong.

Đây, đây là nhân bánh từ trên trời rơi trúng đầu cô sao?

Khu thương mại Kiên Thành, nơi này tuyệt đối là tấc đất tấc vàng!

Dù là cửa hàng nhỏ ở nơi hẻo lánh thì tiền thuê một năm chắc cũng tố mấy chục triệu, trên ba tỉ năm trăm ngàn đồng rồi đúng không?

“Không, không, cám ơn anh, tôi thật sự không thể nhận, chúng ta không có quen biết…” Trần Ngọc Tâm vội vàng từ chối.

“Tôi đưa cho cô thì cô cứ nhận đi.”

“Tôi đây là đang đầu tư, nếu cô không đậu đại học, tôi sẽ lấy lại cửa hàng này.” Cao Phong nghiêm nghị nói.

“Ơ… nhưng, nhưng mà tại sao anh lại giúp tôi? Tôi không có gì để trả lại cho anh.”

Trần Ngọc Tâm cúi đầu, không thể tin rằng mình sẽ gặp phải chuyện tốt như vậy.

“Tại sao lại không thể? Dưới tay tôi còn thiếu người tài giỏi, cô sau khi tốt nghiệp đại học liền đến làm việc cho tôi, như thế nào?” Cao Phong cười nhẹ hỏi.

Trần Ngọc Tâm chậm rãi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Cao Phong, trong lòng vô cùng cảm động.

Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết Cao Phong làm chuyện chính là giúp cô vô ích.

Sếp lớn như vậy sao có thể thiếu người tài?

Tuy nhiên, Trần Ngọc Tâm không nói nhiều mà dứt khoát gật đầu.

“Được! Chờ tôi tốt nghiệp xong, chỉ cần anh không chê, tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh! Không cần trả lương cũng được!” Giọng nói của Trần Ngọc Tâm vô cùng nghiêm túc.

“Ha ha! Tốt!” Cao Phong cười lớn.

“Con người không thể chọn xuất thân của mình nhưng họ có thể chọn con đường tương lai của riêng mình.”

“Đối với những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, đi học là cách tốt nhất. Cố lên!”

Cao Phong vươn tay vỗ vai Trần Ngọc Tâm, sau đó rời đi.

Anh làm điều này coi như đã trả xong một món nợ, cho nên lúc này Cao Phong vô cùng nhẹ nhõm.

Nhưng, việc này cũng chỉ dừng lại ở đây.

Cùng lắm là bèo nước gặp nhau, Cao Phong không muốn có bất kì quan hệ thân thiết nào với Trần Ngọc Tâm.

Vì vậy, anh ngay cả thông tin liên lạc của cô ấy đều không có lưu giữ.

Dương Đông Huy và những người khác vội vàng theo sau, cùng nhau đi về phía tòa nhà trung tâm quản lý.

Người dân xung quanh vội vàng nhường đường

Trần Ngọc Tâm nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Phong, nhìn anh mạnh mẽ rời đi, đôi mắt không khỏi ướt át.

“Cảm ơn anh!”

“Chờ Ngọc Tâm tốt nghiệp đại học nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh!”

Trần Ngọc Tâm nghĩ thầm trong lòng, sau đó cô cúi đầu thật sâu về hướng Cao Phong rời đi.