Rể Quý Rể Hiền

Chương 2152




Chương 2152

Chỉ thấy cách đó không xa, lúc này đang có năm, sáu thanh niên đi tới. Mấy thanh niên này mặc quần áo giống nhau, trên đầu đội mũ lệch sang một bên, vẻ mặt đỏ hồng. Ai nấy đều có vẻ đã say khướt, rõ ràng là uống không ít rượu rồi.

Trên túi áo trái đồng phục của mấy thanh niên này có in mấy chữ, quản lý thương mại Kiên Thành. Xem ra là nhân viên của tòa nhà quản lý. Nhưng cụ thể là làm gì thì không biết được rồi. Nhìn mũ bọn họ đội, có lẽ là kiểu như nhân viên bảo vệ.

Cao Phong hơi nhíu mày, nhìn mấy thanh niên này, có điều không hề vội vã nói gì. Nếu bọn họ chỉ là người qua đường, đường rộng thênh thang ai đi bên nấy thì không liên quan gì lắm đến Cao Phong.

Nhưng hiện giờ Cao Phong là chủ nhân mới của khu thương mại Kiên Thành, đám người này cũng chính là cấp dưới của anh. Anh muốn xem xem mấy cấp dưới này có phẩm chất thế nào. Mà khi nhìn thấy mấy thanh niên này, người xung quanh đều có vẻ hoảng sợ, vội vã tản ra hai bên đường, vẻ mặt như nhìn thấy nước lũ hay mãnh thú vậy.

Xem ra ngày thường mấy tên này không ít lần tác oai tác quái ở khu thương mại này rồi!

Cô gái bán hoa kia lại càng bị dọa cho sợ đến nỗi sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, hoảng loạn muốn thu dọn hoa vào.

“Mẹ nó đừng có dọn nữa, còn dọn cái gì nữa?”

Một thanh niên bước lên phía trước, đạp một cú đá giỏ hoa đi rất xa.

“Chậc, có hơi ngông cuồng đấy.” Lê Đức Minh chép chép miệng.

Cao Phong liếc Thương Hồng Thành một cái, nói với giọng nhàn nhạt: “Con trai ông ngày trước cũng như vậy đấy.”

“Ờ…” Lê Đức Minh thoáng chốc đỏ bừng mặt, cười đầy vẻ gượng gạo.

“Khụ…” Thương Hồng Thành có chút không nhịn nổi cười, ho khan một tiếng che đi sự lúng túng.

“Cười cái gì? Thương Tuấn Hồng cũng không tốt hơn là bao đâu.” Cao Phong lại liếc Thương Hồng Thành một cái.

“Chuyện này…” Thương Hồng Thành lập tức thu lại nụ cười, vội vã gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, ngài Phong nói rất đúng! Cũng may ngài Phong dạy dỗ kịp thời, nếu không thì bọn nó không chừng đã gây ra họa lớn gì đó rồi.”

Thái độ nhận sai của Thương Hồng Thành tương đối tốt, Cao Phong không nói gì nữa mà là nhìn về phía bên kia.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi đi ngay đây…” Cô gái đầy vẻ hoảng sợ, thấy giỏ hoa bị đá bay, rất đau lòng nhưng cũng không dám nói gì nhiều.

“Đi? Giờ muốn đi có phải là muộn rồi không? Tao đã nói với mày rồi, nơi này không được bày quầy hàng, không được bày quầy hàng đấy, mày nghe không hiểu tiếng người à?”

Thanh niên dẫn đầu bỏ mũ của mình xuống, xoa xoa cái đầu trọc lốc, hừ lạnh nói.

Mùi rượu xông đến tận trời phun thẳng vào mặt cô gái, khiến cô hơi nhíu mày, vội vã lùi lại hai bước, hai tay không ngừng vặn xoắn vào nhau, giống như một đứa bé phạm lỗi bị bắt lại vậy.

“Tiền thuê đắt quá, tôi thuê không nổi… Sau đó tôi thấy chỗ này cũng không có xe cộ gì đi qua, chắc sẽ không ảnh hưởng đến giao thông, cho nên mới bày ở đây…”

Cô gái cúi thấp đầu, cẩn thận dè dặt giải thích.

“Cái quần! Tao nói ảnh hưởng tức là ảnh hưởng, hiểu chưa?” Thanh niên đầu trọc giơ chân đá, lại một giỏ hoa bị đá bay.

Cánh hoa trong giỏ rơi lả tả đầy đất, lại bị thanh niên giẫm cho tan nát.

“Còn hung hăng hơn trật tự đô thị à?” Khổng Duệ Chí có hơi không nhìn nổi nữa rồi.

“Yo, mẹ nó còn đọc sách à? Chương trình học chuyên tu gì thế này…” Một thanh niên cầm quyển sách của cô gái lên.

“Là sách để tôi thi nghiên cứu sinh…” Cô gái thật thà trả lời.

“Thi nghiên cứu sinh? Mẹ nó mày thi nghiên cứu sinh còn đi bán hoa à?” Thanh niên quét mắt nhìn cô gái ăn mặc đơn sơ, đột nhiên hiểu ra: “Ồ, thì ra là vừa học vừa làm à!”

“Vâng…” Cô gái vặn xoắn ngón tay, nhỏ giọng đáp.

“Ha ha ha! Vừa học vừa làm thì đừng bán hoa! Mày phải bán cái gì đắt tiền một chút… Hay là theo anh đi uống vài chén rượu đi, anh mua hết hoa cho cưng, cưng thấy thế nào?” Thanh niên trọc đầu cười hê hê, đưa tay muốn sờ mặt cô gái.

Cao Phong hơi híp mắt, trong lòng khẽ thở dài một hơi.

Bất kể là ở nơi nào, những chỗ chúng ta không nhìn thấy được đều có những chuyện đen tối, dơ bẩn và không công bằng xảy ra.

“Qua đó xem xem.” Cao Phong cất bước đi về phía bên kia.

Chuyện bất bình trong thiên hạ rất nhiều, Cao Phong có phân thân làm hai nửa cũng không quản hết được. Nhưng nếu đã gặp phải mà không quản thì lương tâm của Cao Phong khó an. Anh sắp làm cha rồi, càng không nhịn được khi nghĩ tới nếu sau này con gái mình trưởng thành phải chịu ức hiếp ở bên ngoài, có phải là mình cũng hi vọng người khác quan tâm một chút không?