Rể Quý Rể Hiền

Chương 1999




Chương 1999

“Anh đang gọi ai vậy? Anh cố tình trì hoãn thời gian sao? Anh quá ngây thơ.” Hoắc Vũ Đống vừa nói vừa chậm rãi bước đi.

Toàn thân toát ra uy áp vô song, khiến người ta run sợ.

“Đơn giản là Cao Anh Hạo, ông cũng có thể gửi anh ta đến đây được không? Một trò đùa!”

“Vốn dĩ tôi chỉ dùng tiền để làm chuyện, nhưng hiện tại, tôi là báo thù cho em của tôi.”

“Hôm nay, tôi muốn nhìn thấy người còn sống, khi chết thì phải thấy thi thể!”

Hoắc Vũ Đống ngã xuống, lại một lần nữa đột nhiên vọt tới phía trước, bàn tay nắm chặt bộc phát ra nồng đậm.

Nó nhanh như một viên đạn đại bác không tải, và với sức mạnh có thể đập tan mọi thứ, nó đã đánh thẳng vào đầu Cao Phong.

Cao Phong giơ tay chống cự trơ trẽn, ánh mắt kiên định.

“Bùm!”

Cú sốc bùng phát ngay lập tức.

Sức mạnh bạo ngược của Hoắc Vũ Đống một lần nữa đánh tan Cao Phong.

Ngay cả chiếc ghế sô pha da cũng không thể chặn được cơ thể Cao Phong mà bị xô ngã.

“Bang! Chà!”

Cao Phong đập bàn cà phê thủy tinh và đập vỡ bàn cà phê thủy tinh ngay lập tức.

Khó có thể tưởng tượng được rằng Hoắc Vũ Đống trông giống như một ông già sắp chết, nhưng trong cơ thể lại có một sức mạnh đáng sợ như vậy.

Con đường võ học thật là dễ hiểu.

Hoắc Vũ Đống đã có thể nổi danh trong giới võ lâm cách đây hai mươi năm, và bây giờ ông có thể được gọi là cao thủ võ thuật sau hơn hai mươi năm trời giáng!

“Anh không đủ tư cách để cho ta thể hiện.”

Hai tay chống lưng, Hoắc Vũ Đống lại bước tới, tiếp tục tiến đến Cao Phong.

Cao Phong đầu óc quay cuồng, nghĩ đủ mọi cách đối phó.

Tuy nhiên đối mặt với thực lực tuyệt đối cường đại, bất kỳ biện pháp đối phó nào cũng sẽ trực tiếp bị nghiền nát thành hư vô!

“Anh nên vinh dự được chết trong tay tôi!”

Hoắc Vũ Đống cười nham hiểm, đột nhiên đá về phía Cao Phong.

Bàn chân này hướng về phía ngực của Cao Phong.

Nếu cú đá chính xác, với thực lực của Hoắc Vũ Đống, ông nhất định có thể đánh gãy xương sườn ngực của Cao Phong ngay tại chỗ

Cao Phong trợn to hai mắt, đột nhiên có rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu, tiếp theo đó anh không hề né tránh, ngược lại là duỗi tay hướng tới.

Hoắc Võ Đống nghênh tiếp tấn công.

Tuy nhiên, Hoắc Võ Đống miệng cười không ngừng, khóe miệng hiện lên một chút nghiền ngẫm.

Dừng như tất cả suy nghĩ của Cao Phong, đều bị anh ta nhìn thấu hoàn toàn.

“Phịch!”

Quả nhiên, Hoắc Võ Đống dùng chân đá ra, Cao Phong hai tay bắt lấy cổ chân của anh ta, sau đó bắt đầu xoay chuyển mạnh mẽ.

Dưới tình huống như vậy, một chân chống đỡ cả cơ thể như thế này vốn dĩ trọng tâm sẽ không được giữ thăng bằng, chỉ cần Cao Phong xoay chuyển mạnh chân của Hoắc Võ Đống, anh chắc chắn sẽ bị ngã xuống đất ngay tại chỗ.

Nhưng loại tình huống đó sẽ xảy ra với những người khác.

Thế nhưng, nên biết rằng ông cụ này lại là Hoắc Võ Đống!

Thực lực của Cao Phong không hề yếu, nếu dùng toàn bộ sức mạnh, ngay cả một thanh thép rắn chắc cũng có thể trực tiếp bị uốn cong.

Nhưng lúc này, anh đang dùng hai tay nắm lấy cổ chân của Hoắc Võ Đống, dùng hết sức uốn éo, tuy nhiên cổ chân của Hoắc Võ Đống lại không bị hề hấng gì, kể cả một chút sứt mẻ.

Ban đầu nghĩ rằng Hoắc Võ Đống nhất định sẽ bị chính mình vặn xuống đất, nhưng giờ đây chuyện đó lại không xảy ra.

“Ngạc nhiên sao? Đó là bởi vì anh là tên rác rưởi nên quá vô dụng.”

Hoắc Võ Đống cười lạnh một tiếng, đột ngột giơ chân đá về phía trước.

“Phịch!”

Ngay giữa ngực!

Một âm thanh nặng nề vang lên, giống như tiếng trống được người ta gõ phát ra âm thanh lớn.