Rể Quý Rể Hiền

Chương 1985




Chương 1985

Phạm An Quốc im lặng hồi lâu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

“Việc này…” Phạm Thanh Nhiên khẽ mím môi.

“Chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, nhưng lại khiến cha cảm thấy có chút nguy hiểm. Thật sự không dễ dàng.”

Phạm An Quốc nhăn mặt và nói:“Bất luận như thế nào, thân phận của anh ta cũng là con trai bị bỏ rơi của nhà họ Cao, hơn nữa nhà họ Cao cũng phải dựa vào nhà họ Phạm của chúng ta.” Phạm Thanh Nhiên ngạo mạn nói:

“Nghe ý của anh ta, cho dù không có nhà họ Phạm chúng ta, anh ta vẫn có thể tìm những người khác chống lưng.”

“Những lời này cực kỳ ngây thơ. Nhìn toàn bộ thủ đô, ngoài nhà họ Diệp ra, nhà họ Phạm còn sợ ai?”

“Nhà họ Phạm chúng ta không muốn giúp, ai dám giúp?”

“Không sao, cha đang đợi anh ta đến cầu xin chúng ta!” Phạm An Quốc nhẹ nhàng nói xong rồi ngay lập tức cất bước rời đi.

Phạm Thanh Nhiên đứng đó, suy nghĩ một hồi lâu mới xoay người rời khỏi phòng.

Sau đó lên cầu thang và đi thẳng lên sân thượng.

Lúc này, Cao Phong chỉ có một mình, vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Phạm.

Bóng lưng hơi gầy toát ra khí chất vô cùng kiên định, dường như bất kể sóng gió gì cũng không thể đè bẹp anh.

Lời nói của Cao Phong vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cô ta.

“Hôm nay tôi tới đây để cầu xin nhà họ Phạm, nhưng tôi không ở đây để cầu xin sự bố thí của các người, tôi chỉ mời người nhà họ Phạm đến đánh cuộc mà thôi.”

“Đánh cuộc nếu thắng, nhà họ Phạm cũng sẽ có thể nhận được vô số lợi ích.”

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!”

“Anh là người như thế nào?” Phạm Thanh Nhiên nhíu mày tự nói: “Anh thật sự cho rằng ở thủ đô này,sẽ có người dám đối đầu với nhà họ Phạm của chúng tôi không?”

Cao Phong vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Phạm, anh hơi quay đầu lại, nhìn lên cổng nhà họ Phạm hoành tráng lệ kia.

Sau khi yên lặng quan sát gần mười giây, Cao Phong mới quay người rời đi không chút miễn cưỡng.

Gia đình nhà họ Phạm ở Hà Nội nghiễm nhiên đã bị anh đưa vào danh sách đen.

Cuộc sống này lên xuống cũng là việc bình thường.

Hôm nay, Cao Phong sa máng và bị nhà họ Phạm chế giễu.

Ngày sau nếu có cơ hội vươn lên, gia đình nhà họ Phạm sẽ không tính là gì cả.

Cao Phong không hề kinh động đến cụ Gia Cát, mà anh một mình trở về dinh thự. Cụ Gia Cát đặc biệt gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng Cao Phong không có đi phàn nàn, cáo trạng Phạm An Quốc không cho mình tí mặt mũi gì, chỉ là nói chuyện rất vui vẻ.

Hơn nữa anh còn bày tỏ lòng biết ơn của mình với cụ Gia Cát.

Thầy chỉ có dẫn đầu mình vào cửa, việc thực hành là việc của cá nhân.

Cao Phong hiểu chân lý cuộc sống hơn ai hết.

Cụ Gia Cát có thể mang mình đến nhà họ Phạm, đã làm việc tận tâm lắm rồi.

Về phần có thể nói chuyện tốt với Phạm An Quốc hay không, đó là chuyện riêng của Cao Phong anh, không cần làm cho cụ Gia Cát phải lo lắng.

Cao Phong cúp điện thoại với cụ Gia Cát, anh buồn bực thở dài, cảm thấy bất lực.

Lúc này, nhà họ Phạm không muốn đi giúp đỡ, anh còn có thể đi tìm ai?

Điều này thực sự phù hợp với lời của ông cụ Cao để lại, khó đi, khó đi…

Cao Phong không biết phải làm sao để xoay chuyển tình thế.

Đúng lúc này, bước ngoặt đã đến.

Điện thoại trên máy tính để bàn lại vang lên, một số điện thoại xa lạ gọi đến.

Dãy số thuộc về Hà Nội.

Cao Phong có chút bối rối, nhưng vẫn nhấc điện thoại lên nghe.

“Này, tôi là Trọng Dương Bình.”

Điện thoại được kết nối, và giọng nói trầm ấm của Trọng Dương Bình phát ra từ bên trong.

“Dương Bình?” Cao Phong có chút kinh ngạc, tim đập nhanh lên rất nhiều trong chốc lát.

“Đến quán trà Lam Sơn, chúng ta gặp mặt ở đó.” Trọng Dương Bình nói xong câu thứ hai ngay lập tức cúp điện thoại.

Vệ sĩ riêng Trọng Dương Bình của người đứng đầu nhà họ Diệp ở Hà Nội, muốn gặp Cao Phong?