Rể Quý Rể Hiền

Chương 1963




Chương 1963

Suốt cả ngày hôm ấy trong lòng của Kiều Thu Vân là hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn với nhau, trong thâm thâm lóe lên vô số tình huống phức tạp.

Cùng lúc đó ở nhà họ Cao ở trung tâm của thành phố Đà Nẵng.

Kể từ khi đám người của Cuồng Ngưu rời Đà Nẵng đến Hà Nội thì Cao Anh Hạo đã bắt đầu đứng ngồi không yên, trong lòng rất là nhiều những cảm xúc phức tạp.

Có chờ mong, có lo lắng, có thấp thỏm…

Anh ta tin tưởng vào thực lực và sức mạnh của Cuồng Ngưu và năm đệ tử của hắn đương nhiên có thể dễ dàng chiến thắng, khuất phục được Cao Phong.

Thế nhưng sau rất nhiều lần chiến đấu với Cao Phong và hết lần này đến lần khác đều bị Cao Phong đánh lại chỉ bằng một tay, trong lòng của Cao Anh Hạo vẫn cảm thấy không nên quá tự tin thì hơn.

Cao Anh Hạo đi qua đi lại trong phòng khách hơn chục lần, cuối cùng vẫn không thể nhịn được sự lo lắng, nóng lòng của mình.

“Ông Hoắc đâu, bên phía thủ đô không có tin tức gì truyền đến sao?”

“Cao Vũ rốt cục thì có ở trong nội thành hay không? Cuồng ngưu có tìm được Cao Vũ hay không thế?”

Anh Hạo gọi một người giúp việc vào, hỏi vài câu ngữ khí cực kì gấp gáp.

“Cậu chủ Hạo à, ông Hoắc, ông ấy…” Cái mặc áo đen ấy trên mặt có chút xấu hổ.

“Ông ấy làm sao?” Cao Anh Hạo hỏi anh ta có chút bối rối.

“Đêm hôm qua ông ấy kêu ba người phụ nữ tới phòng, giày vò mãi đến trưa, hình như vừa mới có thể ngủ thiếp đi được một lúc…”

Người thanh niên áo đen đáp lại với giọng điệu nhỏ nhẹ.

Cao Anh Hạo ngây ngẩn cả người ra, sau đó chậm rãi tay ra khỏi cái áo của anh thanh niên kia, thay vào đó là đưa tay sờ vào đầu hắn, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ông ấy mà lại đổ đốn như vậy sao? Súc vật hay gì?”

“Khụ…” Thanh niên mặc áo đen không dám có chút ý kiến gì, chỉ là anh ta ho ho lên mấy tiếng để che bớt sự xấu hổ không nói lên lời.

“Đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy phụ nữ hay gì?” Cao Anh hạo gãi đầu một cái, sau đó lẩm bẩm một tiếng, cũng không thể không tán thưởng, đây cũng chính là Hoắc gia, Hoắc Võ Đống thân là một chiến binh, thể lực chắc chắn rất khỏe, rất tốt, nếu không mấy người kia chẳng phải chết lăn tại chỗ hay sao?

Cao Anh Hao trầm ngâm mấy giây, nhưng vẫn là không dám đi quấy rầy Hoắc Võ Đông.

Dù sao hiện tại, anh ta chỉ có thể trông cậy vào Hoắc Võ Đống và những người này, chỉ họ mới có thể giúp anh đánh bại được Cao Phong.

Mà chưa nổi năm phút, Hoắc Võ Đống lại chủ động đến tìm anh, tiến tới chào hỏi Cao Anh Hạo.

Cao Anh lại được nhìn Hoắc Võ Đống, nhìn ông ta một cách bối rối.

Khi gặp ông ta thì tinh thần và sắc mặt vẫn rất tốt, trên khuôn mặt căn bản là không hề có chút gì yếu ớt hết.

“Ông Hoắc à, Anh Hạo thật sự ngưỡng mộ ấy, bái phục bái phục!” từ sâu trong lòng của Cao Anh Hạo thể hiện sự cảm thán vô cùng.

“Ha ha, làm cho Anh Hạo chê cười rồi, tôi là tôi thích mấy thứ như thế này.” Hoắc Võ Đống không chút ngượng ngùng lớn tiếng cười ha ha, ông ta có vẻ như đang rất tự hào.

Cao Anh Hạo căn bản là cũng không để ý cho lắm, chỉ cần có thể trợ giúp anh giải quyết được Cao Phong, đừng nói ba người phụ nữ, chứ ba mươi ba trăm anh ta cũng sẽ đáp ứng hết.

“Ông Hoắc à, tôi thực sự không biết anh ta có ở thủ đô hay không…”. Cao Anh Hạo đang tự mình pha cho Hoắc Võ Đống một ấm trà.

“Cao Kình Thiên anh ta chính xác là đang ở thủ đô.” Hoắc Võ Đống vừa uống một ngụm trà vừa cười nói.

“Anh ta đang ở Thủ đô thật à? Tôi liền biết anh không có ý tốt đẹp gì!” Trong nháy mắt lòng bàn tay của Cao Anh Hạo siết chặt vào.