Rể Quý Rể Hiền

Chương 193




"Hừ! Tôi nói cho anh biết Cao Phong, cho dù anh cũng họ Cao, nhưng anh tuyệt đối không phải người nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, đúng không?" Kim Ngọc Dung cười mỉa nói.

Cao Phong không trả lời, anh vẫn lắng lặng đứng tại chỗ như cũ.

Có một số việc có thể làm, nhưng có một số việc thật sự không thể làm.

Cho dù ở nhà họ Cao, ba vợ bốn nàng hầu thuộc loại chuyện vô cùng bình thường.

"Tôi nói cho anh biết! Anh vĩnh viễn chỉ là một tên ăn bám, Kim Tuyết Mai cũng vĩnh viễn không thể thành mợ chủ của nhà họ Cao!”

"Còn nữa, số lễ hỏi kia, nhất định sẽ là của Kim Ngọc Dung tôi, Kim Ngọc Dung tôi nhất định sẽ thành người khiến các người phải ngước lên nhìn!”

Kim Ngọc Dung lạnh lùng nói xong, sau đó đóng mạnh cửa xe rời đi.

Cao Phong khẽ lắc đầu, trên thế giới này có một số người, luôn thích sống trong thế giới ảo tưởng của mình.

Thật đáng buồn, đáng tiếc, nhưng chuyện này có liên quan gì tới Cao Phong chứ?

Cao Phong đợi khoảng chừng một tiếng, Kim Tuyết Mai vội vàng đi từ trong công ty ra.

Ở trong tầm mắt của Cao Phong, Kim Tuyết Mai hơi lo lắng nhìn sắc trời một chút, sau đó muốn tới ven đường bắt xe.

"Tuyết Mai!” Cao Phong mỉm cười, ấn còi xe.

Kim Tuyết Mai quay đầu nhìn, sau khi nhìn thấy là Cao Phong, trên gương mặt cô lập tức xuất hiện kinh ngạc vui mừng.

"Vậy mà anh không đi à? Chẳng phải đã nói em sẽ cần rất nhiều thời gian, bảo anh cứ làm việc của mình à?" Kim Tuyết Mai đi tới trước xe, cảm thấy kỳ lạ hỏi.

"Dù sao anh vẫn cần tới đón em, cho nên anh không đi, em lên xe đi.”

Cao Phong mỉm cười, đợi Kim Tuyết Mai lên xe xong, anh lập tức khởi động хе.

Hiện giờ hai người ở bên nhau thay đổi rất nhiều, không còn cảm giác xấu hổ như trước nữa.

Giữa hai người, giống như là đôi tình nhân mới ở bên nhau không lâu, tràn đầy ngọt ngào.

Trải qua những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Kim Tuyết Mai đã hoàn toàn tiếp nhận Cao Phong.

"Oa, không đúng, trong xe này có mùi nước hoa của người khác, vừa rồi anh làm gì thế?” Bỗng nhiên Kim Tuyết Mai khịt mũi, mẫn cảm hỏi.

Trong lòng Cao Phong âm thầm bội phục, phụ nữ, đúng là vô cùng mẫn cảm.

Nhưng anh cũng cảm nhận được Kim Tuyết Mai đã thay đổi.

Nếu là Cao Phong trước đây, đừng nói là mùi nước hoa, cho dù Cao Phong dẫn theo cô gái khác đi dạo phố, cô đều không nói nửa câu.

Mà hiện giờ, rõ ràng là hơi ghen tị.

"Đi thôi, trên đường đi sẽ nói với em.” Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lái xe rời khỏi tòa nhà công ty của nhà họ Kim.

Trên đường đi, tất nhiên là Cao Phong giải thích cho Kim Tuyết Mai nghe.

Cao Phong không lừa gạt Kim Tuyết Mai chuyện gì, nói thẳng chuyện Kim Ngọc Dung tới cho cô biết.

Nhưng anh không nói chuyện Kim Ngọc Dung làm với mình, chỉ nói chuyện Kim Ngọc Dung hỏi thân phận anh.

Kim Tuyết Mai cũng không nghĩ nhiều, cho tới nay Kim Ngọc Dung đều rất ghét Cao Phong, điểm này Kim Tuyết Mai biết rất rõ.

Hơn nữa dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, em họ của cô sẽ có ý nghĩ đối với người đàn ông của mình đúng không?

"Nhưng mà nói ra, có đôi khi em đều cảm thấy, nếu anh không phải người nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, thì sao anh có thể làm được những chuyện này?” Kim Tuyết Mai cũng hơi nhíu mày.

"Chẳng phải em đã nói, em không hy vọng anh là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh à?" Cao Phong mỉm cười hỏi.

"Đương nhiên là em không hy vọng rồi, nhà họ Kim chúng em mới phát triển hơn một xíu, người trong gia tộc đã lục đục với nhau như vậy rồi!”

"Gia tộc lớn như nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, còn không phải càng thêm anh lừa tôi gạt, nói không chừng như hậu cung của hoàng đế cổ đại ấy chứ.” Kim Tuyết Mai không thích cuộc sống như vậy.

"Cho nên em đã không thích, thì anh cũng không thích, anh chỉ là Cao Phong của mình em!” Cao Phong mỉm cười nói.

"Thôi đi! Người nào hiếm lạ!" Gương mặt của Kim Tuyết Mai hơi ửng hồng.

Rất nhanh, Cao Phong đã đưa Kim Tuyết Mai tới dưới lầu bệnh viện.

Nhưng mà Cao Phong không đi lên, tránh sau khi đi lên, sẽ khiến Kim Tuyết Ngọc cảm thấy bực bội, Cao Phong không muốn đi lên tự mình mất mặt.

"Anh thực sự không lên à?" Kim Tuyết Mai hỏi.

"Không đi, anh đợi em đi xuống, sau đó cùng nhau về nhà." Cao Phong gật đầu.

"Vậy anh về trước đi, tối hôm nay em ở lại chăm sóc cho Tuyết Ngọc, ở bệnh viện quan sát thêm, xem có để lại di chứng gì hay không?” Kim Tuyết Mai nói.

Cao Phong nghĩ một lát, cũng không nói thêm nữa, chào một tiếng rồi rời khỏi bệnh viện.

Trong phòng bệnh của Kim Tuyết Ngọc.

Các bạn học của cô ta đều lần lượt rời đi.

Lê Trọng Việt vốn muốn ở lại, nhưng bị Kim Tuyết Ngọc từ chối.

Kim Tuyết Ngọc không phải là kẻ ngốc, cho dù Lê Trọng Việt luôn miệng nói, nho Niagara kia là mình mua ở câu lạc bộ Palazzo.

Nhưng Đường Ngọc Diệp đã nói, không ai có thể dám hoài nghi.

"Chị, chị nói cho em biết, rốt cuộc là hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là Cao Phong đang làm gì?”

"Tối qua em hỏi chị, chị cũng không nói, hôm nay chị nhất định phải nói cho em biết.”

Kim Tuyết Mai mới đi vào trong phòng bệnh, lập tức nghênh đón một loạt câu hỏi của Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc hỏi liên tục mấy vấn đề, khiến Kim Tuyết Mai hơi mơ hồ.

"Vì sao đột nhiên em lại hỏi nhiều vấn đề như vậy?" Kim Tuyết Mai hơi nghi ngờ hỏi.

"Nho Niagara mà Cao Phong mua tới, là thật... Còn có cả bánh ngọt, toàn bộ đều là đồ ở câu lạc bộ Palazzo.”

Tuy Kim Tuyết Ngọc không muốn nói, nhưng cô ta không thể không nói.

Dù sao đây là sự thật!

"Cái gì? Em nói cái gì?" Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó hơi kinh ngạc kêu lên.

Cho dù Kim Tuyết Mai biết, thân phận của Cao Phong có chút không đơn giản.

Nhưng cô vẫn không nghĩ tới, đồ mà Cao Phong mang tới, thật sự là đồ ở câu lạc bộ Palazzo.

Nghe bọn họ nói, câu lạc bộ Palazzo giống như hoàng cung, đồ ở bên trong càng trân quý như vàng.

Vàng tốt xấu gì còn có giá cả, nhưng đồ ở câu lạc bộ Palazzo, không phải có tiền có thể mua được!

Cao Phong mua nó kiểu gì?

"Chị, em nói chuyện với chị đấy, tối qua chị không nói với em, bây giờ lại không nói, vậy em sẽ thật sự tức giận!”

Kim Tuyết Ngọc thúc giục nói.

"Anh ấy có thân phận gì thì khoan hãy nói, nếu đồ Cao Phong mang tới là thật, vậy em phải xin lỗi anh ấy trước!”

"Em không chỉ hất đồ anh ấy mang tới, còn bảo anh ấy cút đi, em cảm thấy mình làm đúng không?”

"Em nên xin lỗi Cao Phong!” Kim Tuyết Mai kịp phản ứng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Ngọc.

"Cái gì? Chị không nói đùa đấy chứ, bảo em đi xin lỗi Cao Phong sao?” Kim Tuyết Ngọc khó mà tin vươn tay ra, chỉ mũi mình hỏi.

"Em đã làm sai, không phải là nên xin lỗi sao?” Kim Tuyết Mai kiên trì nói.

"Em tuyệt đối sẽ không nhận lỗi với anh ta! Anh ta lại không làm gì vì nhà chúng ta, em nghe mẹ nói dì hai sắp mua biệt thự. Chúng ta thì sao, chúng ta vẫn ở trong ngôi nhà nhỏ như vậy, nếu Cao Phong có năng lực, chúng ta đã đổi nhà rồi."

"Hai người kết hôn ba năm, anh ta mang tới cho chúng ta thứ gì? Mang tới cho chị thứ gì?” Kim Tuyết Ngọc càng nói càng tức giận.

Nhắc tới dì hai mua biệt thự, Kim Tuyết Mai cũng hơi đau đầu.

"Tóm lại, Cao Phong hiện giờ, tuyệt đối không như em tưởng tượng, trong khoảng thời gian này, anh ấy đã thay đổi rất nhiều.” Kim Tuyết Mai không biết nên giải thích với Kim Tuyết Ngọc thế nào.