Rể Quý Rể Hiền

Chương 192




"Có cơ hội... Thôi, đến lúc đó rồi nói sau.” Đường Ngọc Diệp im lặng một lát rồi trả lời.

Bên kia.

"Haizz, Cao Phong, đây là gì thế?" Kim Tuyết Mai ngồi lên xe, bất chợt thấy được hai chiếc chìa khóa mới tinh ở trong hộp để đồ.

Cao Phong mỉm cười nói: “Đó là quà anh tặng cho em.”

"Thôi đi! Đâu có ai lấy chìa khóa làm quà tặng, đây là chìa khóa nơi nào thế, nhìn không phải là chìa khóa xe, cũng không giống chìa khóa nhà lắm, nhìn có vẻ rất cao cấp!” Kim Tuyết Mai cầm trong tay nghiêm túc xem xét.

Biệt thự ở khu dân cư Phương Đông, ngay cả chìa khóa nhà đều được định chế đặc biệt, tất nhiên là chìa khóa nhà sẽ rất khác biệt.

"Chìa khóa nhà, lát nữa anh dẫn em đi xem.” Cao Phong mỉm cười nói.

Kim Tuyết Mai nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng để chìa khóa vào trong hộp đựng đồ.

"Mua nhà đâu đơn giản như vậy! Hôm nay mẹ còn nói với em, muốn chúng ta đổi một ngôi nhà to hơn nữa, nhưng giá nhà ở thành phố Hà Nội, thật sự quá đắt!”

"Mẹ còn nói, con gái của dì hai tìm được một bạn trai có tiền, sắp mua biệt thự trong khu nhà giàu ở khu dân cư Phương Đông.” Trong giọng nói của Kim Tuyết Mai, ít nhiều gì cũng có chút không vui.

Cao Phong khẽ gật đầu, dì hai của Kim Tuyết Mai, anh cũng biết.

Đó là nhà chuyên nịnh hót, lúc trước lúc anh và Kim Tuyết Mai kết hôn, bọn họ không một ai tới.

Cao Phong trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Không sao, bọn họ có, sau này em đều có, anh đảm bảo với em.”

Dù sao chuyển tới nhà mới là chuyện lớn, cho nên Cao Phong cảm thấy, mình nên trang trí lại ngôi nhà, chuẩn bị trước đã, sau đó đón mấy người Kim Tuyết Mai đến, không phải là không thể được!

Cao Phong lái ô tô đưa Kim Tuyết Mai đến công ty Kim Thiên, vốn định đi xem nhà trước.

Nhưng nhìn đồng hồ, Cao Phong vẫn hủy bỏ kế hoạch này.

Hiện giờ đã gần bảy giờ tối, sắc trời đã tối đen, Cao Phong thật sự không muốn tới khu dân cư Phương Đông vào lúc này.

Dù sao loại chuyện xem nhà, không phải chuyện có thể sốt ruột được.

Hơn nữa Kim Tuyết Mai xử lý xong chuyện ở công ty, chắc chắn còn về bệnh viện thăm Kim Tuyết Ngọc.

Cao Phong quyết định ở đây đợi, đến lúc đó sẽ đưa Kim Tuyết Mai đi.

Xe lẳng lặng đỗ ở bên ngoài công ty của nhà họ Kim, Cao Phong ngồi trên vị trí ghế lái, hạ cửa kính xe xuống, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc lẳng lặng lấy ra.

Trong sương khói lượn lờ, Cao Phong nhìn về phía tòa nhà công ty của nhà họ Kim.

Lúc này, trong xí nghiệp Kim Thiên có rất nhiều nhân viên bận rộn gì đó.

Cao Phong suy nghĩ, đợi sau này mình giúp Kim Tuyết Mai nắm giữ nhà họ Kim xong, đám Kim Hùng Sơn nên đi đâu.

Dù thế nào, bọn họ cũng có quan hệ huyết thống với Kim Tuyết Mai, nếu như không cần thiết, Cao Phong cũng không muốn làm quá tuyệt tình.

Kim Tuyết Mai lương thiện, cô sẽ không cho phép Cao Phong làm như vậy.

Nếu không lúc này xí nghiệp Kim Thiên đã sớm không còn tồn tại.

Nhưng nếu giữ lại bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ uy hiếp tới địa vị của Kim Tuyết Mai.

Cho nên lúc này Cao Phong thật sự hơi đau đầu.

Lúc Cao Phong đang suy nghĩ, bỗng nhiên cửa ghế lái phụ bị người ta kéo ra, một làn gió thơm phả vào mặt.

"Sao trở về nhanh như vậy...” Cao Phong còn tưởng là Kim Tuyết Mai trở về, cho nên vô thức hỏi.

Nhưng nói được một nửa, lập tức dừng lại.

Mùi nước hoa này, Kim Tuyết Mai chưa bao giờ dùng.

Quả nhiên, Cao Phong hơi quay đầu, thì thấy người ngồi trên ghế lái phụ không phải là Kim Tuyết Mai.

Mà là Kim Ngọc Dung!

Kim Ngọc Dung có chức vụ ở xí nghiệp Kim Thiên, cho nên cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.

Nhưng Cao Phong không thể nghĩ ra được, cô ta lên xe mình làm gì.

Lúc này Kim Ngọc Dung mặc đồ công sở màu đen, khiến dáng người của cô ta càng lộ rõ ra.

Cô ta mặc áo sơ mi màu trắng, trắng đen tôn nhau lên nhìn càng khiến người ta có cảm giác sạch sẽ nhanh nhẹn.

Một chiếc váy ngắn màu đen gần như ôm trọn lấy đường cong hoàn mỹ của cô ta.

Tất mỏng màu đen mặc lên trên người, nhìn vô cùng thon dài tinh tế.

Gương mặt trang điểm tinh xảo, môi được tô son màu đỏ, nhìn giống như hồng mã não.

Không nói những chuyện khác, trong đám con gái ở nhà họ Kim, chỉ nói về dung mạo và dáng người, Kim Ngọc Dung thật sự không kém gì Kim Tuyết Mai.

Ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng không thể so sánh được với Kim Ngọc Dung, bởi vì Kim Tuyết Ngọc vẫn còn nhỏ tuổi, hơi ngây ngô một chút.

Mà Kim Ngọc Dung thì như một đóa hoa nở rộ hoàn toàn, cho dù là ở nơi nào đều tỏa ra hương vị trưởng thành.

Nếu phải lấy ví dụ, Kim Tuyết Ngọc chỉ là một quả táo màu xanh, còn Kim Ngọc Dung thì như quả táo chín mọng.

Cho dù Cao Phong cảm thấy Kim Tuyết Mai xinh đẹp, nhưng cũng không thể phủ nhận, Kim Ngọc Dung cũng không thua kém.

"Cô có chuyện gì sao?” Cao Phong lạnh nhạt nhìn thoáng qua Kim Ngọc Dung.

"Cao Phong, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai!” Trên gương mặt Kim Ngọc Dung có chút xấu hổ và không yên lòng.

"Tôi là Cao Phong.” Cao Phong sửng sốt, trong lòng có chút nghiền ngẫm.

Xem ra chuyện ở khách sạn quốc tế New Island ngày đó, vẫn luôn khiến cô ta canh cánh trong lòng.

"Tôi muốn nói thân phận bí mật của anh, anh không phải là một cô nhi đúng không? Anh tuyệt đối không phải!” Kim Ngọc Dung trợn to mắt, nhìn chằm chằm Cao Phong.

"Tùy cô nghĩ thế nào thì thế đó đi."

"Nếu không còn việc gì, mời cô xuống xe cho, ghế lái phụ, là vị trí của Tuyết Mai." Cao Phong lạnh nhạt trả lời.

Kim Ngọc Dung nghe thấy vậy thì rơi vào trầm tư không nói nữa, một lúc sau, bỗng nhiên cô ta vươn tay ra lặng lẽ tới gần Cao Phong.

Sau khi chạm vào cơ thể Cao Phong, trên gương mặt Kim Ngọc Dung lập tức xuất hiện thần thái với ý tứ hàm xúc mơ hồ, ngón tay không ngừng lướt qua đùi Cao Phong.

"Cô làm gì thế?” Cao Phong khẽ nhíu mày, hơi dịch người ra.

Cao Phong là người đàn ông bình thường, bên cạnh có một cô gái xinh như hoa đối xử như vậy, tất nhiên là có chút không thoải mái.

Nhưng dù thế nào Kim Ngọc Dung cũng là em họ của Kim Tuyết Mai, coi như là em họ của Cao Phong, cho dù Cao Phong muốn làm chuyện đó, cũng sẽ không ra tay với cô ta!

"Cao Phong, anh nghĩ rằng tôi không biết đàn ông các anh đang nghĩ gì sao?”

"Chẳng lẽ anh không cảm thấy, như vậy sẽ khiến đàn ông cảm thấy rất thú vị sao?" Rõ ràng là lúc này Kim Ngọc Dung có chút hưng phấn.

Thậm chí cô ta còn nâng hai chân đi giày cao gót màu đen lên.

"Nói cho tôi biết, anh muốn cái gì, nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai...”

Hơi thở của Kim Ngọc Dung dần dần trở nên không đều, không ngừng dán sát lại gần Cao Phong.

Lần này Cao Phong trực tiếp mở cửa, xuống xe.

"Tôi là Cao Phong! Tôi không thể lấy ra được kết quả cô muốn tìm, cô đi đi! Tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.” Cao Phong quay lưng về phía xe, vẻ mặt hờ hững nói.

Phương thức làm việc của Kim Ngọc Dung, lại khiến Cao Phong có thêm nhận thức mới.

Có một số phụ nữ, đúng là rất đáng sợ.

Kim Ngọc Dung ở bên trong xe hơi ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên cô ta sinh ra hoài nghi về mị lực của mình.

Vậy mà Cao Phong có thể kháng cự mị lực của mình sao? Chẳng lẽ Cao Phong không bình thường?

Nhưng Kim Ngọc Dung có thể thấy rõ, Cao Phong tuyệt đối sinh ra phản ứng.

Lúc trước ở trong mắt Kim Ngọc Dung, Cao Phong chỉ là một tên phế vật vô tích sự, dựa vào nhà họ Kim mới có thể sống được.

Hiện giờ cô ta hạ mình tới tìm anh, vậy mà anh đối xử với cô ta như vậy sao?