Rể Quý Rể Hiền

Chương 1916




Chương 1916

Nói đến đây tâm tư của Cao Phong khẽ nhúc nhích, ông cụ Gia Cát học nhiều biết nhiều, lại có kinh nghiệm sống cực kì phong phú, nói không chừng có thể nhận ra khối ngọc bội này, cũng cho anh giải tỏa một phen những vấn đáp nghi ngờ.

Nhưng tình hình ở nơi này còn đang huyên náo, nhiều người thì càng phức tạp cũng không phải là lúc thích hợp để lấy ra.

“Ngọc bội? Đó là dạng gì ngọc bội vậy?” Ông cụ Gia Cát nghe thấy như vậy tâm liền kích động.

Phải biết là phẩm chất của cổ ngọc, so với bất luận cái ngọc thạch nào hiện thời đều không có biện pháp so sánh.

“Không biết cậu Cao Vũ, có thể hay không cho ông già này nhìn qua một chút?” Ông cụ Gia Cát cười hiền lành hỏi.

Cao Vũ dừng lại một chút, vẫn là nhẹ nhàng đưa tay ra, chậm rãi lấy cái ở giữa dây chuyền ở cổ ra.

Ánh mắt của một đoàn người đổ dồn về phía Cao Phong.

Ngay cả Trọng Dương Bình cũng như vô tình hay cố ý nhìn Cao Phong một chút.

Thái độ của ông cụ Gia Cát đối với người trẻ này thật tốt, chắc hẳn là Cao Vũ này cũng không đơn giản.

Trọng Dương Bình yên ổn bên cạnh suy nghĩ như vậy, một bên bưng chén trà lên uống một ngụm, thái độ thong dong, phong độ hiển thị rõ ràng.

Đúng lúc này, ở cổ Cao Phong có một ánh sáng màu lam lóe lên, một viên mặt dây chuyền màu lam bỗng xuất hiện trong mắt của Trọng Dương Bình.

“Phốc!”

Thời khắc Trọng Dương Bình bảo trì phong độ ưu nhã, trong nháy mắt tinh thần như bị chấn động, sau đó một miếng nước trà đột nhiên bị phun ra.

Ông cụ Gia Cát cũng đám người cũng không đoái hoài đến đồ vật mà Cao Phong lôi ra, vội vàng quay đầu nhìn vè phía Trọng Dương Bình.

“Thầy Trọng, anh, anh có làm sao không vậy?” Gia Cát Kiến Nguyên hơi kinh ngạc hô lên một câu.

“Cậu ta, cậu ta, cậu ta,….” Ánh mắt của Trọng Dương Bình trừng lớn, đưa bàn tay run rẩy lên chỉ vào người Cao Phong.

Tiếp theo, chỉ nhìn thấy thân thể của Trọng Dương Bình run rẩy không ngừng, thân thể lúc này đang sấp ngã xuống, thở phù phù một tiếng ngồi trên mặt đất.

Cảnh tượng lần này lập tức khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngãi.

Trọng Dương Bình một mực ở trọng bộ dạng ung dung không vội, tại sai lại thất thỗ đến như vậy?

Phun ra nước trà thì thôi không nói đến, vậy mà thậm chí ngay cả ghế cũng ngồi không vững?

Nhìn thấy Trọng Dương Bình té ngã trên mặt đất, đám người ông cụ Gia Cát lại càng không có thời gian đi chú ý đến Cao Phong, liền vội vàng tiến lên đi nâng đỡ Trọng Dương Bình.

Cao Phong cũng hơi nghi hoặc một chút, một lần nữa đem dây chuyền bỏ vào bên trong quần áo.

Anh vừa rồi cũng không có nhìn Trọng Dương Bình, cho nên không biết tại sao Trọng Dương Bình lại có phản ứng lớn như vậy.

Mà động tĩnh lớn bên này đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở trong sân này.

Gia Cát Kiến Nguyên cũng đích thân bước ra, đỡ Trọng Dương Bình đứng lên.

Trong lòng ông ta cũng tràn đầy nghi hoặc.

Ông cũng biết là Trọng Dương Bình chính là người làm việc đượng thời bên cạnh của chù nhà của dòng họ Diệp, cho nên để tránh cho việc uống rượu làm hỏng việc, những năm gần đây đều là tuyệt đối không có uống rượu.

Bởi vậy nên lúc vừa rồi Gia Cát Kiến Nguyên cũng không có mời rượu đến Trọng Dương Bình.

Nhưng mà, người không dính một giọt rượu nào, lại có thể từ trên ghế rơi xuống đất, điều này làm sao cũng không thể nào nói nổi.

“Tôi…Tôi…”

Trọng Dương Bình luôn tỏ ra mình là một người vô cùng trầm ổn, lúc này lại nói lắp bắp, ngay cả lời nói cũng không nói ra hết.

Đến tận khi một lần nữa ngồi vào ghế ngồi, hít thở sâu mấy hơi, mới chậm rãi nén xuống sự kích động trong lòng.