Rể Quý Rể Hiền

Chương 1915




Chương 1915

Cái liếc mắt tùy ý một chút của Trọng Dương Bình này lại giống như nhìn thoáng qua đã dọa cho Thương Tuấn Hồng trong nháy mắt phải ngậm miệng lai.

Ông cụ Gia Cát khẽ nhíu mày, nhưng lúc này Trọng Dương Bình đang ở bên cạnh ông, ông cũng không dám tự tiện làm chủ.

Cho nên ông chắp tay nhìn về phía Trọng Dương Bình nói: “Thầy Trọng, thầy nghĩ thế nào?”

“Ông Gia Cát, Dương Bình đây cũng chỉ là khách mời, khách thì liền theo chủ vậy.” Trọng Dương Bình thản nhiên cười một tiếng.

Tố dưỡng cao thấp có thể phán đoán ra trong nháy mắt.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà người nhà họ Diệp có thể ổn thỏa đứng đầu một ngọn núi.

Loại tố dưỡng toát ra từ bên trong tản ra ngoài này, nhà họ Thương hay nhà họ Lê, bao gồm cả dòng họ Gia Cát bên trong đều thục ngựa đuổi theo cũng không kịp.

“Được rồi! Mời các vị ngồi!” ông cụ Gia Cát thầm than một tiếng, sau đó mời đám người ngồi vào vị trí.

Thương Tuấn Hồng yên lặng cúi đầu, cũng không dám có nửa điểm lỗ mãng nữa.

Nếu như anh ta trêu chọc đến Trọng Dương Bình không vui, vậy thì tùy tiện mà hứng chịu gió bão trước mặt chủ nhà của nhà họ Diệp, nhà họ Thương đều không có cái quả gì ngon để ăn.

Ở trong nội thành Hà Nội này, nhà họ Diệp chính là trời.

Nếu nhà họ Diệp muốn đối phó với dòng họ nào đó, căn bản cũng không cần phải tự mình ra tay, chỉ cần thả ra một câu, liền có thể đem dòng họ đó cô lập lại ở trong mắt.

Đứng lên cũng không ai dám cùng bọn họ tiếp xúc.

Trong bữa tiệc, Trọng Dương Bình rất ít nói chuyện.

Làm cho những người khác ngồi đó, càng là thở mạnh cũng không dám, cho nên một mực giữ im lặng.

Ngược lại là ông cụ Gia Cát, không ngừng nói chuyện, điều tiết bầu không khí của đám người này.

Trọng Dương Bình thỉnh thoảng cũng cũng gật đầu, mặt mỉm cười, cũng không mất đi cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng, chỉ cần Trọng Dương Bình gắp xong đồ ăn gì trong mâm đồ ăn kia, thì không còn ai dám động đũa nữa, thân phận cao không cần nói cũng biết.

“Các vị không cần phải câu nệ thế đâu, nếu cứ như vậy thì Dương Bình xấu hổ không dám ngồi xuống lần nữa.” Trọng Dương Bình vừa nói vừa nhìn mọi người.

Một đám người nhao nhao cười đáp lại, ngay cả Lý Khải Kiệt là một nhân vật lớn, cũng không dám chậm trễ chút nào.

Nhưng mà vẫn như cũ không có ai dám can đảm động đũa.

Trọng Dương Bình có chút bất đắc dĩ, đành phải chỉ gắp đĩa ăn chay trước mặt trong bàn ăn, cũng không dám di động chọn món ăn khác.

Ông cụ Gia Cát thấy bầu không khí thực sự có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không tìm thấy chủ để gì thích hợp.

Cao Phong cũng giống như vậy có chút không được tự nhiên, anh không thích loại trường hợp như thế này, quả thực giống như bị tra tấn vậy.

Cao Phóng có chút đưa tay ra, nơi nới lỏng cổ tay áo.

Mà lúc này hai mắt của ông cụ Gia Cát tỏa sáng, hỏi: “Người trẻ tuổi Cao Vũ, cái dây chuyền ở bên trong cổ của cậu cũng rất không tầm thường nhỉ, không biết dùng chất liệu gì để chế tạo vậy?”

Cao Phong cũng biết ông cụ Gia Cát là không có gì để nói, lúc này cười nhạt nói: “Tôi cũng không biết nữa, chỉ là ông nội của tôi lưu lại cho.”

“Ồ Thì ra là như thế, chẳng lẽ chỉ là một sợi dây chuyền như vậy thôi sao?” Ông cụ Gia Cát cũng thuận Cao Phong nói tiếp.

Cao Phong do dự một chút, cũng để đũa xuống nói: “Cũng còn có một viên ngọc bội nữa.”