Rể Quý Rể Hiền

Chương 187




Lúc Cao Phong và Kim Tuyết Mai tới góc rẽ, còn liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp này một lần.

Cô gái xinh đẹp này thấy bộ dạng của Kim Tuyết Mai, không nhịn được sửng sốt một lúc, nhưng chỉ khẽ gật đầu, sau đó sốt ruột đi vào trong hành lang.

Trên cổ tay của cô gái cao gầy này là chiếc đồng hồ Cartier, cùng với ngón tay cầm chiếc chìa khóa xe Maserati, rất dễ trông thấy.

Không nói đến mấy thứ này, chỉ riêng bộ quần áo trên người cô ta, chỉ sợ hơn hai mươi triệu, thậm chí là hai trăm triệu.

Cô gái xinh đẹp giàu có như vậy, đều là đối tượng mỗi cô gái hâm mộ, ngay cả Kim Tuyết Mai cũng không nhịn được nhìn nhiều vài lần.

"Cao Phong, em thật sự không biết, rốt cuộc là giữa anh và Tuyết Ngọc đã có hiểu lầm gì, sao có thể nháo tới cương như vậy, haizz” Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, trong lòng rất bất đắc dĩ.

Cao Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, anh có thể thoải mái hủy diệt tập đoàn Vũ Vương.

Nhưng loại chuyện này, anh thật sự không có biện pháp nào.

Trọng Việt sao?

Từ ngày đầu tiên Cao Phong đến nhà họ Kim, Kim Tuyết Ngọc đã rất khó chịu với Cao Phong.

Sau đó trong thời gian ở chung một năm với Cao Phong, Kim Tuyết Ngọc luôn nhằm vào Cao Phong, mà lúc đó đa số Cao Phong lại lựa chọn nhường nhịn.

Chuyện này càng thêm cổ vũ tính cách điêu ngoa của Kim Tuyết Ngọc, đối với Cao Phong là hô tới gọi đi, rất hung hãn.

Nhưng sau khi Kim Tuyết Ngọc du học trở về, phát hiện Cao Phong đã thay đổi rất nhiều.

Chẳng những không còn đối với mình nói gì nghe nấy, thậm chí còn kiêu ngạo trước mặt mình, Kim Tuyết Ngọc có thể nhịn được chuyện này sao?

Tuy ở trong quán bar Long Phi, quả thật là Cao Phong thể hiện ra thân phận của mình không đơn giản, nhưng ở trong mắt Kim Tuyết Ngọc, vẫn chỉ là một tên lưu manh mà thôi.

Mà hôm nay Cao Phong không đến đón mình, khiến cho Kim Tuyết Ngọc bị xe đâm trúng, cộng thêm cô ta cảm thấy Cao Phong lấy nho Niagara giả lừa cô ta...

Đủ loại chuyện cộng vào với nhau, khiến Kim Tuyết Ngọc càng thêm chán ghét Cao Phong hơn.

Cho nên cô ta mới trực tiếp bùng nổ, không chỉ hất đồ Cao Phong mang tới xuống đất, còn bảo Cao Phong cút ra khỏi phòng bệnh.

"Cho dù là cậu ấm của gia đình đứng đầu thành phố Hà Nội này dám nói với anh như thế, anh sẽ khiến cho anh ta phải trả giá đắt."

"Nhưng Tuyết Ngọc là em gái của em.” Cao Phong ý tứ sâu xa nói ra những lời này.

Tuy giọng điệu của Cao Phong rất thản nhiên, nhưng trong đó ẩn chứa tự tin rất lớn, tuyệt đối không phải giả vờ.

So với trước kia, Cao Phong quả thật đã thay đổi rất nhiều.

Tuy Kim Tuyết Mai không biết, rốt cuộc là Cao Phong lấy đâu ra tự tin.

Nhưng chuyện này không có ảnh hưởng gì, Kim Tuyết Mai bị từng câu nói, hành động của Cao Phong làm cho khiếp sợ.

"Con bé... Anh đừng chấp nhặt với con bé." Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, vẫn nói một câu như vậy.

"Em phải tin tưởng anh, bảo Tuyết Ngọc nên cách xa tên Lê Trọng Việt kia” Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt nói.

"Hả? Vì chuyện đó mà khiến anh không thích người đàn ông kia sao?”

"Nhưng mà anh ta là người tốt, đúng không, ít nhất là đối xử với Tuyết Ngọc rất tốt, còn cố ý mua nhiều hoa quả đắt tiền như thế cho con bé." Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày.

"Nếu Tuyết Ngọc cảm thấy anh dối trá, vậy Lê Trọng Việt dối trá hơn anh gấp trăm lần, ha ha ha.” Cao Phong cười châm chọc, khóe miệng xuất hiện chút khinh thường.

Lê Trọng Việt diễn trò, Cao Phong liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Chẳng qua cho dù Cao Phong nói ra, cũng không có ai tin tưởng anh, cho nên anh không nói ra.

"Được rồi, đợi Tuyết Ngọc về nhà, em sẽ nói với con bé!” Kim Tuyết Mai trầm ngâm một lát, vẫn không phản bác lời Cao Phong.

Cho dù Cao Phong vô dụng, nhưng phân lượng của anh ở trong lòng Kim Tuyết Mai, tuyệt đối quan trọng hơn Lê Trọng Việt nhiều.

“Ừ, em có rảnh không, nếu bây giờ em rảnh, anh dẫn em đi xem một thứ.”

Cao Phong mỉm cười, bỗng nhiên lên tiếng nói.

Lát nữa anh chuẩn bị tới khu biệt thự ở khu dân cư Phương Đông, xem hai biệt thự anh mua.

Nếu Kim Tuyết Mai rảnh rỗi, trái lại có thể cùng anh đi xem nhà.

Cũng không biết, đến lúc đó Kim Tuyết Mai có bị dọa sợ hay không.

"Có chuyện gì thế? Mấy ngày em bị thương, không biết là cộng đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại tới."

"Có đôi khi em đều hoài nghi, rốt cuộc là đám bác cả làm việc kiểu gì, vốn dĩ là chuyện gì cũng không làm được!”

Kim Tuyết Mai không nhịn được cảm thấy đau đầu.

Vốn dĩ cô cho rằng mình có thể nhân dịp dưỡng thương mấy ngày, nghỉ ngơi một thời gian.

Kết quả là bên công ty liên tục gọi điện tới, khiến Kim Tuyết Mai cảm thấy rất phiền.

Trước khi tới bệnh viện, bên công ty có một hợp đồng lại xảy ra vấn đề.

Hợp đồng đó vô cùng quan trọng, Kim Tuyết Mai không đi không được.

“Có câu nói người có năng lực sẽ đi lên, những người bình thường sẽ đi đất bằng, những người tầm thường sẽ đi xuống. Nếu bọn họ không có năng lực thì nên nhường vị trí." Cao Phong lạnh nhạt trả lời.

“Chuyện này em không thể quyết định được, bà nội sẽ không để bọn họ xuống, không nói chuyện này nữa, nếu anh rảnh thì đưa em tới đó!” Kim Tuyết Mai có chút bực bội lắc đầu.

Cao Phong đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Kim Tuyết Mai, lẩm nhẩm nói: "Có lẽ bây giờ em không thể quyết định, nhưng sau này, em nói cái gì, nhà họ Kim này phải làm thế đó.”

Trong phòng bệnh của Kim Tuyết Ngọc.

Mọi người còn đang líu ríu nói gì đó, có người khuyên Kim Tuyết Ngọc đừng nóng giận, có người chỉ trích Cao Phong là tên lừa gạt.

Tóm lại, trong vở kịch này chỉ có ba người phụ nữ, Kim Tuyết Ngọc và mấy bạn học của cô ta, còn náo nhiệt hơn cả đi xem ca hát.

Chỉ có Lâm Đan Phượng và Kiều Thu Vân coi như lý trí, không giận Cao Phong quá nhiều.

"Tuyết Ngọc con hơi quá đáng rồi đấy, Cao Phong cũng vì tốt cho con thôi." Kiều Thu Vân khuyên nhủ, giọng điệu cũng không dám quá nghiêm khắc.

Dù sao hiện giờ Kim Tuyết Ngọc còn đang bị thương, bà ấy không dám khiến Kim Tuyết Ngọc quá kích động.

“Hừ! Tốt với con sao? Tốt với con là lừa gạt con à?” Kim Tuyết Ngọc bĩu môi, trong giọng nói tràn ngập khinh thường.

"Tuyết Ngọc, có một loại là lời nói dối có thiện ý! Có lẽ Cao Phong chỉ muốn khiến cậu vui vẻ thôi." Lâm Đan Phượng cũng ở một bên khuyên nhủ.

Kim Tuyết Ngọc nghe thấy vậy thì im lặng một lát, sau đó còn bất mãn trả lời: “Vậy cũng không thể làm như thế được, tớ không thích người phồng má giả làm người mập.”

Càng quan trọng hơn là, Cao Phong phồng má giả làm người mập trước mặt bạn bè của mình, còn bị người ta vạch trần, khiến Kim Tuyết Ngọc cảm thấy rất mất mặt!

Sau này người ta ra ngoài nói, anh rể của Kim Tuyết Ngọc ấy à, không có tiền không có bản lĩnh, còn lấy nho ở bên ven đường, đi lừa gạt người ta nói là nho Niagara ở câu lạc bộ Palazzo.

Vậy sau này, Kim Tuyết Ngọc chắc chắn sẽ bị Cao Phong liên lụy, trở thành trò cười trong mắt người ngoài.

"Đúng vậy! Tôi cảm thấy ứng xử nhất định phải thành thật, cho dù anh ta chỉ mua cho Tuyết Ngọc một cái kẹo, đó cũng là tấm lòng.”

"Nhưng làm chuyện như vậy, thực sự không phải là đàn ông.” Lê Trọng Việt thuận thế nói tiếp đề tài, có chút khinh thường nói.

"Đúng vậy đúng vậy, đàn ông thì nên giống anh Lê, nói một không hai, sẵn lòng tiêu tiền vì người mình thích!"

"Cao Phong đúng là không thể so được với anh Lê”

"Mọi người đừng chọc cười nữa có được không, một quả nho Niagara đã hơn hai triệu rồi, nhìn quần áo Cao Phong mặc thử xem, có thể mua nổi một quả không?”

Mấy cô gái vội vàng phụ họa Lê Trọng Việt, vỗ mông ngựa của anh ta.