Rể Quý Rể Hiền

Chương 1822




Chương 1822

“Ông già này nhìn thấy cậu chọn nguyên thạch rất tốt, cho nên ông già này muốn mời cậu đến hỗ trợ chọn giúp bọn tôi một khối nguyên thạch.” Trên mặt ông già hoi ngượng ngùng nhưng vẫn nói ra thỉnh cầu.

Cao Phong nhìn ông gì một cái, nhưng anh không có ý định nói chuyện.

Anh không quen biets ông già này, chẳng qua chỉ gặp nhau ở đây mà thôi, thậm chí đến cả tên ông già này cũng không nói cho anh biết.

Nói chưa được mấy câu đã bảo anh giúp đỡ, đây là đang nghĩ anh là nhân viên ở đây?

Ông già dừng lại mấy giây, rồi vội vàng nói: “Tất nhiên, tôi sẽ không để cậu giúp đỡ không công.”

“Kể cả mao lieu có ngọc hay không thì ông già này sẽ trả cậu ba tỷ năm mươi triệu!”

Nghe thấy vậy thì trong lòng Cao Phong rung động.

Dù sao cũng không ai chê tiền cả.

Dù là người có tiền thì cũng không bỏ qua ba triệu năm trăm tỷ được, mà Cao Phong cũng vậy.

Nếu có ba triệu năm trăm tỷ này thì có thể mau trang bị cho Long Tuấn Hạo hoặc có thể tăng cao thực lực của khối tập đoàn Đế Phong.

Trong lòng Cao Phong hơi cảm khái.

Đúng là Nội Thành có nhiều người thật!

Chỉ suy đoán Cao Phong có ánh mắt nhìn nguyên thạch mà nguyện ý chi ra ba triệu năm trăm tỷ, thì đúng là không phải là một người giàu bình thường.

Nếu chỉ nói là hào phóng thì không đủ, neus thế thì nhất định ông ta quá hòa phóng.

“Ba triệu năm trăm tỷ…” Cao Phong không nhịn được thở dài một tiếng.

“Cậu Vũ, không thành vấn đề nếu không chúng ta có thể nói về giá cả một lần nữa! Bảy triệu tỷ thì cậu thấy làm sao?” Ông già nhanh chóng tăng giá thương lượng.

“Bảy trăm tỷ?” Cao Phong và Khổng Duệ Chí đồng thời sững sờ, làm sao có một người nào phóng như vậy?

“Khụ khụ, nếu bảy trăm tỷ cậu không thấy hợp lý thì cậu Vũ có thể ra giá đi.”

“Hoặc không thi, chỉ cần cậu Vũ có thể giúp chúng tôi chọn một khối ngọc ưng ý nhất thì giá trị thường là bao nhiêu, thì chúng tôi sẽ trả cho cậu Vũ số tiền đó, cậu thấy sao?” Ông già suy nghĩ một chút rồi nói.

“Nếu đã xác định được giá trị nguyên thạch có bao nhiêu thì tôi đi mở nó cho nhanh?” Cao Phong cười nhạt một tiếng.

“Ách..” Ông già sửng sốt một chút nói: “Nếu vậy thì bảy triệu tỷ coi như là tiền công của cậu, còn kể cả có ra ngọc hay không thì bảy triệu tỷ đó đều là của cậu.”

“Nếu đa có thể ra ngọc bích, thì giá của thị trường bao nhiêu, chúng tôi sẽ đưa cho bạn một khoản tiền như thế, cậu cảm thấy được không?” Ông già đề nghị.

Không thể không nói, ông già này có rất nhiều thành ý.

“Được rồi.” Cao Phong gật đầu một cái.

Sau đó hai bên tiến hành giao dịch chuyển nhượng ngay tại chỗ.

Sau khi bảy trăm tỷ đến tay thì Cao Phong lập tức dẫn ông già kia đến chỗ cô gái áo đen kia.

Mà bây giờ cô gái áo đen kia đang để một khối nguyên thạch cỡ vừa xuống, quay đầu lại nhìn máy người Cao Phong một cái.

“Cô chủ, cậu Vũ đã nói sẽ giúp chúng ta tìm một khối nguyên thạch.” Ông già nói với cô gái kia một câu.

“Vậy à? Ừ.” Giống như bây giờ cô gái áo đen mới biết chuyện này, cô ta lạnh nhạt gật đầu một cái.

Trong lòng Cao Phong hơi suy nghĩ, cô gái áo đen này chuyện này, nhưng lại giả vờ là không biết.

Nếu cô ta không đồng ý mà ông già kia chỉ là một người nói thay, vậy ông ta dám tùy tiện dùng số tiền bảy triệu tỷ đó à?