Rể Quý Rể Hiền

Chương 1651




Chương 1651

Nếu như đám người Cao Anh Hạo lấy được con dấu gia chủ này, chắc chắn bọn họ sẽ mừng như điên, không kịp nhìn thứ khác, sẽ lập tức cầm lấy con dấu rồi vội vàng nhận chức gia chủ.

Hơn nữa, chắc chắn bọn họ cũng sẽ cho rằng, đây là món đồ cuối cùng mà ông cụ Cao để lại.

Nhưng mà Cao Phong có nhiều thông tin hơn so với bọn họ, cho nên anh nghĩ rằng, có lẽ chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.

Bởi vì chắc chắn là ông cụ Cao sẽ không đơn giản để lại con con dấu gia chủ cho bên mình.

Bỗng nhiên, trong đầu Cao Phong chợt lóe lên một tia sáng, anh nhìn lại con dấu gia chủ trên bàn.

Mới vừa rồi, khi anh lấy con dấu ra, hình hình con dấu quay về phía trong phải không?

Cao Phong lại nhìn quanh một chút, quan sát toàn bộ vật phẩm trang trí và cách bố trí trong phòng, trong lòng cũng hơi rõ ràng một chút.

Vì vậy Cao Phong lại tiến lên một lần nữa, đưa tay vào trong lỗ thủng, vương tay vào khối gạch tận cùng bên trên rồi cố gắng tìm kiếm.

Lúc đầu, chỉ sờ nhẹ một lần thì đúng là không có gì, nhưng mà khi Cao Phong cẩn thận dùng ngón tay cảm thụ một chút, rốt cuộc anh cũng tìm ra một vài vị trí không bằng phẳng.

Cao Phong mở đèn pin điện thoại di động lên, chiếu sáng phía bên trong một chút.

Sâu bên trong tường gạch, phía trên chỉ có hai ba lỗ bé xíu khó thấy, giống như bọt khí được hình thành khi nung gạch vậy.

Cao Phong đưa tay đẩy khối gạch kia nhưng nó vẫn không nhúc nhích, cũng không có vẻ gì là có thể di động.

Sau đó, Cao Phong cầm con dấu gia chủ lên, xem lại phần đáy con dấu và lỗ nhỏ phía trên tường gạch rồi so sánh một chút.

Càng xem, anh càng cảm nơi này ẩn giấu đi điều gì!

Yết hầu của Cao Phong hơi chuyển động, anh nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng và lo lắng không yên.

Sau đó, Cao Phong cầm con dấu gia chủ kia lên, lại đưa vào trong lỗ thủng một lần nữa và ấn về phía mấy lỗ nhỏ kia.

Khi con dấu chậm rãi đẩy về phía trước, tâm trạng của Cao Phong cũng càng trở nên lo lắng không yên.

Tính tình chín chắn, luôn vững như bàn đá của anh mà lúc này sắp biết được câu trả lời, cũng không có cách nào giữ được bình tĩnh!

“Két!”

Rốt cuộc, con dấu chạm đến khối gạch tận cùng bên trong.

Cao Phong cũng không dừng tay, mà là tiếp tục đẩy về phía trước.

“Ken két!”

Đột nhiên một tiếng động vô cùng trong trẻo truyền tới, giống như tiếng vang khi mở khóa ở cửa vậy.

Trong lòng Cao Phong chấn động một cái, đột nhiên anh có cảm giác rằng có một bí mật sắp vạch trần.

“Hô!”

Đầu tiên, Cao Phong thở ra một hơi, sau đó lại hít một hơi thật sâu, rồi nín thở, tiếp tục đẩy con dấu về phía trước.

Lần này, khối gạch bên trong lại bị đẩy vào.

Rõ ràng trước đó Cao Phong dùng bàn tay đẩy ra, anh sử dụng sức lực rất lớn nhưng lần nào nó cũng không nhúc nhích.

Nhưng mà lần này, Cao Phong thậm chí còn không sử dụng đến ba mươi phần trăm sức mạnh của mình, vậy mà anh cũng lập tức cảm nhận được là khối gạch kia đang chậm rãi xê dịch.

“Ầm! Ầm!”

Từng tiếng động trầm thấp truyền ra giống như tiếng máy móc ma sát, vang khắp cả căn phòng mà anh đang đứng.

Cao Phong đứng trên sàn nhà, thậm chí cũng có thể cảm nhận được dưới chân mình đang chấn động.

May mà nơi này là trong phòng, nếu như anh đang đứng trên vách núi nào đó, chắc chắn Cao Phong sẽ cho là sắp có núi lỡ rồi.

Tiếng ầm ầm kéo dài khoảng mười mấy giây chừng, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.

Không có cửa ngầm xuất hiện như trong tưởng tượng, cũng không có xuất hiện tình huống khác thường gì, trong cả căn phòng vẫn như cũ, tựa như không có điểm gì khác với lúc trước.

Cao Phong cũng không nóng nảy vội vàng, anh chờ đợi hơn mười phút, sau đó lại lấy con dấu ra, đưa bàn tay vào lỗ thủng rồi bắt đầu lục lọi một lần nữa.

Lần này, anh sờ tới một nút ấn mềm mềm.

Cao Phong đè nút ấn không một chút do dự, sau đó lại nhanh chóng thu tay về.